Người ta cũng đã nói đến mức này, Ổ Vân
Vân cũng rất khó lại từ chối.
“Được.”
“Chừng nào thì
cậu có thời gian?”
“Sáng mai tôi
có một buổi phỏng vấn, thời gian sau đó đều rảnh, tự các cậu quyết định rồi lại
nói cho tôi là được.”
“Vậy một lời đã
định. Đến lúc đó nhất định phải tới đấy nhé. Đừng cho bọn tôi leo cây.”
“……” Ổ Vân Vân
mặt ủ mày ê mà cắt đứt điện thoại.
“Làm sao vậy?
Không muốn đi tham gia sao?” Trần Việt đứng trước mặt cô.
“Ừ.”
“Người lớp
trưởng này trước kia từng thích em sao?”
“Sao mà anh
biết được?” Ổ Vân Vân ngẩng đầu, kỳ quái hỏi anh, trước nay cô chưa nói qua
những việc này, đã nhiều năm không liên hệ với lớp trưởng rồi.
“Ngữ khí kia của
anh ta giống như dỗ em vậy đó.” Trần Việt nói, chữ "A" trong miệng
người lớp trưởng khi nãy quả thật cùng "Ngoan" không khác gì nhau,
hơn nữa đây còn là lời chiếu cố của nam giới với nữ giới, cố tình kéo gần
khoảng cách. Đương nhiên cũng không loại trừ trường hợp đối với bất kỳ nữ giới
nào anh ta cũng nói chuyện kiểu như vậy.
“Trước kia em
từng từ chối lời tỏ tình của anh ta.” Ổ Vân Vân nói.
Trước kia lớp
trưởng từng theo đuổi cô, buổi tối nhắn tin, buổi sáng thì đưa bữa sáng, cuối
tuần còn hẹn cô ra ngoài chơi, nhưng Ổ Vân Vân vẫn không phản ứng anh ta.
Lớp trưởng cũng
là một người cứng đầu, anh ta đã từng nói với cô: Tôi chờ đến khi cậu đồng ý
mới thôi.
Ổ Vân Vân là
người như thế nào?
Vậy mà đến giờ
anh ta vẫn chưa từ bỏ sao?
Sau khi vắng
hai buổi học, lớp trưởng liền trở lại lớp học như bình thường, cũng không còn
tiếp tục theo đuổi cô, không còn có động tác nhỏ nào nữa, chỉ là trong phạm vi
trường học nên lúc gặp nhau sẽ cảm thấy xấu hổ.
Trần Việt nói:
“Đều đã qua lâu như vậy, hiện tại đều đã là người trưởng thành, chắc chỉ là bạn
học cũ gặp nhau mà thôi.”
“Ừ.” Cũng không
có biện pháp nào khác, đáp cũng đã đáp ứng rồi.
Trần Việt sờ sờ
đầu cô rồi quay về thư phòng.
Ổ Vân Vân thở
dài: “Ai.”
Ô Ô đi tới bên
cạnh cô: “Ô.”
Ô Ô: “Ô ô ô ô,
ô ô ô ô.”
Ổ Vân Vân quay
đầu, trừng lớn đôi mắt nhìn nó: “Em đúng thật là học theo chị thở dài?!”
Không quan tâm
chuyện này nữa, cô bỏ mặc nó đi vào phòng tắm tắm rửa.
Cô trở về nhìn
lại diễn đàn, đã gửi gần 300 tin nhắn, có cái @ toàn thành viên, là thông báo
thời gian hẹn gặp mặt vào lúc 5 giờ chiều thứ bảy, ở lầu một tiệm cơm Ngự Cảnh.
Có người thông
qua nhóm để thêm bạn tốt.
Vương Chí Bân.
Ổ Vân Vân chấp
nhận yêu cầu kết bạn của anh ta.
Vương Chí Bân:
[Vừa rồi trong nhóm @ cậu, cậu vẫn luôn không có động tĩnh, thời gian đã định
là 5 giờ chiều thứ bảy, ở lầu một của tiệm cơm Ngự Cảnh. Cậu có thể đến không?]
Ổ Vân Vân:
[Ngại quá, vừa rồi tôi có chút việc. Có thể.]
Vương Chí Bân:
[Vậy là tốt rồi. Tối thứ sáu tôi sẽ nhắc cậu lần nữa miễn cho cậu quên mất.]
Ổ Vân Vân: […
Không cần đâu.]
Vương Chí Bân:
[Không có việc gì.]
Qua một phút.
Vương Chí Bân:
[Nghe Trình Tĩnh nói cậu đang xem mắt phải không?]
Trình Tĩnh? Ổ
Vân Vân cảm thấy trong lòng buồn bực một trận, hơn nữa việc này rốt cuộc tại
sao lại bị truyền ra ngoài?
Vương Chí Bân:
[Cậu ấy nói cậu cùng đồng nghiệp của cậu ấy xem mắt. Là một người tên Hoàng
Đào.]
Hoàng đào? Ổ
Vân Vân có chút không nhớ rõ, không xác định được đó là người mập hay ốm, là
WeChat Business, hay bác sĩ bệnh viện?
Vương Chí Bân:
[Cậu còn chưa kết hôn sao? Tôi còn tưởng rằng lần này cậu trở về chính là về
quê kết hôn.]
—� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.