“Đúng là một cô con dâu tốt.” Người
bạn đánh bài cùng bà ấy nói.
“Khi nào mới quyết định hôn sự đây?”
Một người khác chơi bài cùng cũng hỏi.
“Chắc là trong năm nay đấy.” Lưu
Hương quả nhiên có chút vui vẻ: “Tôi còn chuẩn bị cho hai đứa một căn nhà, cũng
không cần lo lắng cái gì cả, tôi chỉ hy vọng con bé có thể sinh cho tôi một đứa
cháu trai ẵm bồng mà thôi.”
“Sắp đến lúc rồi, đã đến lúc uống
rượu tân hôn của nhà bà rồi đây!”
Lâm Duyệt Mai mấp máy môi muốn nói
gì đó nhưng cuối cùng lại đợi ông chủ tìm được tiền rồi vội vàng rời đi.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của bà, Lưu
Hương nhận định rằng là do bà xấu hổ và hối hận, hối hận vì con gái mình đã từ
bỏ một cổ phiếu chất lượng cao như Trần Việt, nhưng bây giờ đã quá muộn. Lâm
Duyệt Mai thấp thỏm quay về nhà, về đến nhà thì lại thấy Ổ Vân Vân cũng đã trở
về, lúc này đang ngồi trong phòng khách vừa bóc hat dẻ vừa xem TV.
“Mẹ, mẹ sao vậy?” Ổ Vân Vân hỏi: “Có
ai nợ mẹ một triệu mà không lấy lại được sao?”
“Mẹ vừa gặp mẹ của Trần Việt ở quầy
bán quà vặt.” Lâm Duyệt Mai phớt lờ câu nói đùa của cô, đặt xì dầu lên bàn rồi
thở dài, sau đó quay người lại: “Trần Việt chưa nói với mẹ cậu ta chuyện chia
tay với bạn gái sao?”
“Con cũng không biết. Con chưa từng
hỏi anh ấy.”
“...” Lâm Duyệt Mai thực sự cảm thấy
trái tim của Ổ Vân Vân quá lớn, ngay cả chuyện này mà cô còn không chịu hỏi cho
rõ ràng: “Nếu cậu ấy nói dối con thì sao?”
“Không đến mức đấy đâu, con đang ở
nhà anh ấy mà.”
Đúng nhỉ. Lâm Duyệt Mai gật đầu,
ngồi trước mặt Ổ Vân Vân và kể cho cô nghe câu chuyện ở quầy bán quà vặt: “Có
vẻ như mẹ cậu ấy vẫn chưa biết.”
“Mẹ, mẹ không nói cũng đúng. Chúng
ta không thể nói chuyện này được đâu, cứ để Trần Việt tự nói với mẹ anh ấy đi.”
Ổ Vân Vân vẫn đang ung dung ngồi bóc hạt dẻ cười.
Tất nhiên là Lâm Duyệt Mai biết
không nên nói ra chuyện này.
Vừa rồi nếu nói ra không phải là tát
vào mặt Lưu Hương sao? Nếu bà ấy tán thành chuyện này thì mới là lạ, bà ấy nhất
định sẽ bảo Trần Việt chia tay với Ổ Vân Vân ngay lập tức. Cho dù có nói riêng
thì cũng không nên là do chính miệng bọn họ nói ra, giống như bọn họ đang cố ý
phá hoại hôn sự của con trai bà ấy vậy, cứ để Trần Việt tự mình nói ra là tốt
nhất.
Lâm Duyệt Mai ngày càng cảm thấy
rằng mối quan hệ giữa Ổ Vân Vân và Trần Việt là không đáng tin cậy, ngay cả khi
hai người họ có thể ổn định, thì Lưu Hương vẫn chính là một ngọn núi lớn cách
trở cần phải vượt qua.
“Mẹ, mẹ đừng cau mày nữa.” Ổ Vân Vân
chống khuỷu tay lên đầu gối, dùng hai tay bóp một hạt dẻ cười: “Trần Việt đối
xử với con rất tốt, anh ấy còn nấu cháo và súp cho con, đối xử với con rất ân
cần, dường như anh ấy còn muốn làm con béo lên đấy.”
“Đó là bởi vì các con vừa mới ở cùng
nhau thôi!” Lâm Duyệt Mai cũng từng yêu đương, sao lại không biết những thú vui
yêu đương đó, mới ở cùng nhau sao có thể không ngọt ngào?
“Được rồi. Vậy thì làm sao bây giờ?
Anh ấy đối xử tốt với con thì con sẽ được hưởng thụ, nếu anh ấy đối xử tệ với
con thì con sẽ quay về.”
Làm sao mọi chuyện có thể đơn giản
như lời cô nói chứ?
Lâm Duyệt Mai cũng hối hận, cuối
cùng chỉ đành để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Hai ngày trước, trước khi Ổ Vân Vân
thu dọn đồ đạc, một người mai mối đã đến gặp cô và nói rằng yêu cầu của cô quá
khó chịu, đơn thân độc mã, không có nhà ở, có sổ nhưng cô không có công việc ổn
định, trước đây lại từng có một người bạn trai, bà ta nói tình trạng của cô như
thế rất khó tìm được người phù hợp, nhưng thực chất đ1o chỉ là cái cớ để bà ta
giới thiệu một người đàn ông đã ly hôn và có một đứa con cho cô.
Sắc mặt Lâm Duyệt Mai lập tức trở
nên không tốt, nếu nói điều ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).