16.
Kể từ sau đêm đó, trời không còn nắng nữa mà đã mưa như trút nước ròng rã hơn nửa tháng trời, như thể trời sắp sụp xuống. Không biết Giang Nam có mưa lớn như này không nhỉ. Đến khi Tiêu Kính Thành quay về, mọi thứ rồi sẽ đâu lại vào đấy. Ta không dám tưởng tượng tâm trạng của ngài ấy sau khi biết chuyện ngày, càng nghĩ lại càng thêm đau lòng.
Ta chỉ có thể ép bản thân quên đi người đó.
Ninh Vô Đạo giống như sợ gặp chuyện ngoài ý muốn liền gấp rút muốn tổ chức hôn lễ thật sớm, người ngoài đều nói là để xung hỷ (*)
(*) Có nhiều gia đình trong nhà gặp vận đen, thường tổ chức đám cưới để “xung Hỷ”, nghĩa là mong một điều Hỷ này, sẽ kéo theo một điều Hỷ khác là xua đi bệnh tật, đen đủi, và may mắn tới.
Váy cưới của ta được mười mấy thợ thêu đẩy nhanh tốc độ làm, đến lúc làm xong thì chỉ cách ngày thành thân khoảng ba ngày. Lúc mang thử, Ninh Vô Đạo dịu dàng nhìn ta nói: “Rất hợp, Gia Ngôn, nàng sẽ là cô dâu đẹp nhất trên đời này.”
Ta không thể cười nổi, mấy ngày nay mưa liên tục nên y phục luôn có mùi ẩm mốc, thật sự rất khó chịu.
Sau khi đưa y phục cho Bảo Thiền đem cất, ta bước xuống cầu thang một cách vô cảm. Ninh Vô Đạo rất tự nhiên che ô cho ta, trông chẳng khác gì cặp phu thê mới cưới.
Vừa mới bước chân ra khỏi cửa liền có tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến cách đó không xa, cùng với tiếng reo hò hú hét của người đi đường.
Ta nhìn lên và liền khựng lại.
Đáng lẽ bây giờ ngài ấy vẫn còn ở Giang Nam chứ, không ngờ ngài ấy lại về sớm như vậy.
“Thẩm Gia Ngôn!”
Ngài ấy nhảy xuống ngựa, cả người ướt sũng đứng trước mặt ta, trong mắt đầy sự lo lắng và hoài nghi
Nhưng mở miệng lại không biết nên hỏi như thế nào.
Một lúc lâu sau ngài ấy mới hỏi: "Đây là giả thôi đúng không? Nàng chỉ đang cùng mọi người diễn kịch lừa ta thôi đúng không?”
Ta nhìn vào đôi mắt ươn ướt của ngài ấy, không biết là nước mưa hay nước mắt.
Cảm giác như tim ta đã bị đâm thêm một lần nữa.
Ta nắm chặt bàn tay, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Thái tử điện hạ nói cái gì vậy? Ta không hiểu.”
“Tại sao nàng lại gả cho hắn?”
Ta không dám nhìn ngài ấy, quay mặt đi nhìn nước rơi xuống từ mái hiên: "Đương nhiên là vì ta thích chàng ấy, ngài vẫn luôn biết mà.”
"Không đúng, nàng nói dối, hãy nhìn vào mắt ta!"
Ngài ấy vừa nói vừa nghiêng người cúi xuống, Ninh Vô Đạo liền phất tay chắn phía trước, trong mắt toàn là sát ý: "Thái tử điện hạ xin hãy tự trọng, Gia Ngôn hiện tại là vị hôn thê của ta.”
Tiêu Kính Thành khựng lại và đóng băng tại chỗ.
Ngài ấy im lặng một lúc rồi hỏi ta: "Thẩm Gia Ngôn, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không.”
“Vậy tại sao nàng lại không đợi ta?” Giọng ngài ấy dần trở nên buồn bã: "Là bởi vì nàng vẫn không tin ta đúng không? Nàng vẫn nghĩ là ta hại nàng......"
Ta hét lên: "Không phải vì chuyện này!"
Hắn nhìn ta bằng một ánh mắt đầy hy vọng.
Ta bỗng nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng nuốt những lời còn lại xuống.
“Tóm lại không liên quan gì đến chuyện đó cả, chỉ là do ta ghét ngài thôi. Ta muốn gả cho ai không liên quan tới ngài, ngài đừng tới tìm ta nữa.”
Trong cơn mưa lớn, mắt ngài ấy dần mờ đi: "Nàng ghét ta?"
Ta rất buồn nhưng chỉ có thể lạnh lùng nói với ngài ấy: "Thật phiền phức”
Ngài ấy nhìn ta rất lâu, cười khổ rồi không nói gì nữa, quay người bước vào màn mưa.
Bước chân ngài ấy có chút loạng choạng. Đây là lần đầu tiên ta thấy Tiêu Kính Thành mất bình tĩnh như vậy trước mặt người ngoài.
17.
Quả nhiên trong ba ngày tiếp theo, Tiêu Kính Thành không đến tìm ta nữa.
Đêm trước ngày thành thân, ta ngồi trước giường Bạch Ngọc Trúc, kéo tay nàng ta uống rượu.
Ninh Vô Đạo đã dùng đạo thuật chữa trị cho nàng ấy. Hiện tại ngoại trừ việc nàng vẫn bất tỉnh thì không khác gì người thường, ngay cả mái tóc trắng cũng đen trở lại.
Thậm chí còn trở nên xinh đẹp hơn một chút.
Thật làm cho người ta khó chịu.
"Bạch Ngọc Trúc, lúc cô tỉnh dậy nhất định phải cúi đầu cảm ơn ta đó, ta vì cứu cô đã bán cả chính mình rồi”
"Không đúng, cô cũng cứu ta mà."
"Như vậy đi, cô cúi đầu cảm ơn ta một cái, ta cũng cúi đầu cảm ơn cô một cái, được không?"
Ta say và choáng váng nằm xuống bên cạnh nàng ta.
“Tiêu Kính Thành phải làm sao bây giờ.”
Chắc ngài ấy buồn lắm.
"Thẩm Giai Hòa, ngươi lặn đâu rồi? Ta đã đuổi Tiêu Kính Thành đi rồi."
"Đưa thuốc giải cho ta...."
Đêm đó, ta được Bảo Thiền khiêng về.
Ngày hôm sau lúc trang điểm và thay y phục, cả người ta vẫn trong trạng thái bất tỉnh, như một con búp bê tuỳ ý để các nha hoàn làm gì thì làm.
Mấy ngày trước trời mưa to liên tục, vậy mà ngày thành thân lại đột nhiên trời quang mây tạnh. Thật sự không biết đây là một điều tốt hay xấu.
Đội đón dâu đã đến, ta cầm lấy quạt che ở trước mặt và bước từng bước nhỏ ra ngoài.
Đi chưa được mấy bước bỗng nghe thấy Bảo Thiền nhịn không được nhỏ giọng hỏi thầm: "Mặt trời hôm nay bị sao vậy?"
Ta nghe thấy liền ngẩng đầu nheo mắt nhìn
Mặt trời hình như bị khuyết một góc.
Chẳng lẽ đây là nhật thực được viết trong sách ư?
Không chỉ ta mà rất nhiều người nhìn lên bàn luận.
Cuối cùng cũng có người nhớ hôm nay là ngày gì, liền vội kêu: "Người nên ra ngoài rồi!"
Ta lúng túng cúi đầu, lần nữa che mặt đi ra ngoài.
Không biết vì sao trong lòng ta lại có chút rờn rợn.
Khi bước ra cửa, ta hạ quạt xuống và nhìn qua.
Ninh Vô Đạo đang mặc một bộ y phục màu đỏ tươi cưỡi ngựa, nhìn thấy ta mắt liền hiện ra một nụ cười.
Trời ngày càng tối hơn, một người đàn ông trong đám đông thì thầm: "Oày, mặt trời bị ăn mất một miếng lớn rồi, đây không phải là điềm dữ đấy chứ?"
Ninh Vô Đạo đột nhiên thay đổi sắc mặt, tay siết chặt dây cương nhìn lên bầu trời.
Sau đó liền nhìn người kia mắng: "Ngươi đang nói hươu nói vượn (*) cái gì? Kéo xuống!”
(*) Nói hươu nói vượn: nói rất nhiều và toàn là những chuyện khoác lác, không thật, không thực tế.
Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên trước sự tức giận của ngài ấy, liền cúi đầu xuống và không dám nói gì nữa.
Ngài ấy nhảy xuống ngựa, bình tĩnh lại và đến trước mặt ta: "Phu nhân, đi thôi.”
Ta nhìn tay ngài ấy, do dự một chút rồi vẫn không đón lấy,
Ngài ấy đột nhiên thấy hơi sợ liền hỏi: "Nàng sao vậy?"
“Không có gì.”
Ta lắc đầu và vô cảm đi về phía kiệu hoa.
Người nói bậy lúc nãy bị đè xuống không ngừng la hét, ta không nhịn được liền liếc sang một bên. Trong nháy mắt cơn hoảng sợ lại vồ ập lấy ta.
Bởi vì ta đã nhìn thấy gã đạo sĩ kia trong đám người xem náo nhiệt, hắn đã xuất hiện!
Hắn nhìn ta một lúc rồi quay đầu bỏ chạy.
“Đứng lại!”
Tim ta như nổi trống, liền vứt cây quạt và đuổi theo hắn ta
Bảo Thiền vội hét: "Tiểu thư! Tiểu thư!”
Đám người lập tức trở nên hỗn loạn, Ninh Vô Đạo vội đuổi theo ta: "Gia Ngôn!”
Ta hoàn toàn không quan tâm đến sự hỗn loạn phía sau mà chỉ muốn đuổi theo gã đạo sĩ kia.
Nhất định là hắn đưa Thẩm Giai Hoà loại độc đó, chỉ cần bắt được hắn nhất định sẽ lấy được thuốc giải.
Chạy chưa được mấy bước Ninh Vô Đạo đã nhanh chóng đuổi kịp ta, nắm lấy tay ta và hỏi: "Sao thế Gia Ngôn?"
Ta vội la lên: "Gã đạo sĩ đó, ta đã thấy gã đó!"
Nghe thấy điều này ngài ấy liền nắm chặt tay: "Làm sao có thể?"
Ngài ấy thật sự rất kỳ lạ.
Ta sinh lòng nghi ngờ, liền đẩy ngài ấy ra và chạy về hướng mà gã đạo sĩ kia biến mất.
Không biết là do trời đang ngày càng tối hay là con hẻm kia quá tối, mà lúc gã đạo sĩ kia chạy vào liền không thấy bóng dáng đâu cả. Ta tìm tới tìm lui vẫn mãi không thấy hắn ta đâu hết.
Ninh Vô Đạo đuổi theo, nắm lấy tay ta nói: "Trở về đi Gia Ngôn, chắc là nàng nhìn nhầm rồi, đạo sĩ kia làm sao có thể..."
Ngài ấy dừng một chút, nuốt nửa câu còn lại và nói lại: "Sao đạo sĩ kia lại có thể tự mình chạy ra đây chứ?"
Phía sâu con hẻm bỗng truyền đến một tiếng cười chế giễu: "Có thật là vậy không?”
Giọng nói này, là Tiêu Kính Thành.
Ta quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy ngài ấy bước ra từ con hẻm và nhìn Ninh Vô Đạo "Tam đệ, ý đệ là đạo sĩ kia sao có thể còn sống đúng không?”
Ninh Vô Đạo liền thả lỏng: "Thái tử điện hạ nói vậy là có ý gì?”
“Có ý gì sao?”
Tiêu Kính Thành phất tay, vài người áo đen liền áp giải gã đạo sĩ kia đi ra.
Gã đó nhìn thấy Ninh Vô Đạo liền nói: "Thái tử điện hạ, đều là do Tam vương gia ra lệnh cho ta! Là hắn bảo ta đem Thẩm Giai Hoà về và lừa cô ta nói ta biết tiên thuật. Miễn là cô ta có thể khiến Thẩm đại tiểu thư và Thái tử điện hạ đoạn tuyệt quan hệ, cô ta liền sẽ trở thành Thái tử phi…”
Đạo sĩ này là bị Ninh Vô Đạo sai khiến?
Ta kinh ngạc nhìn về phía Ninh Vô Đạo.
“Câm miệng! Ngươi thật to gan, sao ngươi dám vu khống bôi nhọ hoàng thất!”
Trong mắt Ninh Vô Đạo hiện lên sự hoảng loạn, ngài ấy tiến lên phía trước muốn bóp cổ gã đạo sĩ kia.
Tiêu Kính Thành rút kiếm ngăn cản, nét mặt toát lên chút áp khí của một hoàng đế.
“Tam đệ, đệ gấp như vậy lẽ nào đã bị hắn nói trúng?”
Ninh Vô Đạo tái mặt.
Ta nắm tay hỏi ngài ấy: "Những gì hắn nói là thật hả? Tất cả những thứ này đều do ngài dàn dựng?"
Ngài ấy hơi run lắc đầu nói: "Không có, Gia Ngôn, ta không làm chuyện như vậy, chúng ta trở về thành thân được không?"
Trong lúc nói chuyện, xung quanh đột nhiên nổi gió, trời cũng tối đi rất nhiều, mặt trời đã bị che đi gần hết.
Tiêu Kính Thành nói, “Ngươi không làm những chuyện này? Vậy thì chúng ta cùng đi xem th.i th.ể nữ nhân trong hồ nước sau hoa viên của ngươi nhỉ?"
“Sao ngươi...Thì ra mấy ngày nay ngươi điều tra ta.”
Ninh Vô Đạo tuyệt vọng nhắm mắt lại.
18.
Ta không thể tin được liền hỏi hắn: "Sao ngài không nói gì?"
Hắn lắc đầu: "Ta đã không còn lời nào để nói.”
“Vậy tại sao? Tại sao chứ?”
Ta không hiểu, tại sao một Ninh Vô Đạo dịu dàng tốt bụng lại làm ra chuyện như thế?
Hắn cười khổ nói: "Bởi vì ta thích nàng, vì ta muốn liều một phen."
“Ngay cả khi ông trời không cho phép ta ở bên nàng, ta vẫn muốn đấu lại.”
Mái tóc bạc của hắn khẽ bay trong gió, cặp mắt đã từng làm cho ta mê muội kia giờ đã vỡ nát.
Giờ ta mới nhận ra hắn là một con quái vật.
Trong chớp mắt, mây trời đột nhiên biến đổi, đất rung núi chuyển. Hắn bỗng mở to mắt: "Cẩn thận!"
Như thể các vị thần đang nổi giận, tất cả nhà cửa lúc này đều sụp đổ.
Khi con người gặp phải một thảm hoạ, phản ứng đầu tiên là tê liệt. Ta nghe tiếng nổ ầm ầm, đầu liền trống rỗng.
Tiêu Kính Thành hét lên: "Thẩm Gia Ngôn!”
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, Ninh Vô Đạo ôm lấy ta nhảy lên không trung.
Ta nhìn thấy Tiêu Kính Thành lao về phía mình, thấy ngài ấy bị xà ngang (*) đè ngã.
(*) Dầm ngang được làm từ chất liệu gỗ hoặc bê tông tùy vào thiết kế của ngôi nhà
Nhà cửa ở kinh thành gần như đã sụp đổ toàn bộ, có mấy chỗ các vết nứt còn rộng đến vài thước (*), người còn sống đang chạy trốn khắp nơi, hoặc bị vùi ở trong đống đổ nát đang cầu cứu.
(*) Đơn vị đo chiều dài Việt Nam lúc xưa, bắt nguồn từ Trung Hoa, 1 thước = tầm 1m.
Mọi thứ xung quanh ồn ào và hỗn hoạn.
Khoảnh khắc tiếp đất, ta ngây ra một lúc rồi liều lĩnh lao về phía Tiêu Kính Thành.
Ngài ấy bị đập đến mức khó mà cử động, ho vài tiếng rồi nắm lấy tay ta hỏi: "Thẩm…Thẩm Gia Ngôn, nàng không sao chứ?"
“Ta không sao.”
Tay ta run rẩy, muốn dời xà ngang trên người ngài ấy ra, nhưng chỉ mới dùng sức một chút, ngài ấy liền đau đến suýt ngất đi.
“Tiêu Kính Thành! Ngài không sao chứ?”
“Không…không ổn lắm." Ngài ấy phun ra một ngụm m.á.u.
Ta luống cuống tay chân nhìn khuôn mặt tái nhợt của ngài ấy, mắt mờ đi: "Tiêu Kính Thành, ngài tới đây làm gì chứ? Rõ ràng ta đối xử với ngài rất quá đáng mà.”
Ngài ấy lắc đầu: "Ta nói rồi, kiếp này, nàng không đuổi được ta đâu."
“Thẩm Gia Ngôn, hôm đó nàng nói ghét ta là thật lòng sao?”
"Không phải không phải, ta không ghét ngài chút nào, Tiêu Kính Thành, ta đã biết chân tướng,ngài chưa từng hại ta, là một mình Thẩm Giai Hòa gây nên, ta đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện!"
“Được, được rồi.”
"Tiêu Kính Thành, chàng gắng một chút, chờ chàng khỏe lại, chúng ta liền thành thân được không?"
“Được, chờ ta khỏe lại, chúng ta liền thành thân.”
Ngài ấy cười mãn nguyện: "Thẩm Gia Ngôn, nàng đừng khóc, lúc cười nàng đẹp hơn.”
Nói xong, ngài ấy giơ tay lên muốn lau mặt ta, nhưng giơ lên mới phát hiện bàn tay chỉ còn một nửa, phần còn lại đã bị gió thổi bay như cát.
Ta vươn tay bắt lấy, nhưng không giữ được gì.
Ngài ấy dường như muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói ra cả người đã sụp xuống thành một đống cát.
Ta không thể tin được những thứ trước mắt, quỳ xuống đất và không thể thốt ra lời nào.
Bên tai khắp nơi đều là tiếng kêu thảm thiết, ta ngẩng đầu nhìn lên, vô số người giống như Tiêu Kính Thành đều hoá thành cát và biến mất.
Cả thế giới đang sụp đổ, mọi thứ đều tràn ngập cảm giác phi thực tế.
Trời ngày càng tối hơn, mặt trời bây giờ chỉ còn lại cái vòng.
Ta nhìn từng người một biến mất, đến khi chỉ còn lại hai người là ta và Ninh Vô Đạo trên thế gian.
“Gia Ngôn." Hắn bắt lấy tay ta, muốn kéo ta dậy.
Ta túm lấy hắn ta: "Là ngươi làm sao, đây là mơ thôi đúng không? Họ không chết đâu đúng không?"
“Không phải ta.”
"Vậy đây chính là như lời sư phụ ngươi nói, làm trái ý trời sẽ gây ra tai hoạ?"
Hắn nhìn bốn phía trống trải đổ nát, đau đớn nhìn ta: "Ta xin lỗi, đây không phải là điều ta muốn.”
Ta bỗng nhiên giống như là bị rút khô, không đỡ được cơ thể mình và ngã xuống đất.
"Nhưng tại sao tất cả những người ta quan tâm đều biến mất, chỉ có ta vẫn còn sống?"
Hắn im lặng một lúc rồi run giọng nói: "Ta cũng còn sống mà, ta không phải người nàng quan tâm sao?"
Lúc này này ta bỗng nhiên nghẹn lại, nói không nên lời.
"Gia Ngôn, nếu ta và Tiêu Kính Thành cạnh tranh công bằng, nàng sẽ chọn ta chứ?"
Hắn đợi một lúc nhưng không đợi được câu trả lời liền nở nụ cười, nụ cười ấy đầy tuyệt vọng, "Ta hiểu rồi."
“Gia Ngôn, đừng khóc, bọn họ đều sẽ sống lại.”
Tôi bỗng dấy lên hy vọng: "Cái gì?"
Hắn nhìn ta, trong mắt loé lên một tia sáng vàng kim: "Nàng còn nhớ mảnh Thái Hoa bảo ngọc mà Thái tử làm mất không? Đó là món quà do tiên nhân tặng, có thể đảo ngược thời gian.”
“Thái Hoa bảo ngọc? Đúng rồi, nó rơi xuống hồ rồi, ta sẽ đi tìm!”
“Không cần tìm.”
“Vì sao?”
“Bởi vì, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
Hắn chỉ vào chính mình, cười bi thương: "Ta chính là Thái Hoa bảo ngọc kia."
"Kiếp trước, ta thấy nàng và Thái tử bị người xấu hãm hại liền sinh lòng thương hại, liền cho hai người các ngươi sống lại, giải trừ hiểu lầm, nhưng lại không nghĩ tới chính ta lại vướng vào thế giới này, quên hết mọi thứ và cùng nàng có một đoạn duyên phận."
Ta nhìn về phía hắn, trong đầu lóe lên một tia chớp.
Đúng vậy, kiếp trước ta chưa từng biết có người là Tam vương gia.
Kiếp trước lúc tham dự xuân yến cũng chưa gặp bất kỳ người đàn ông tóc bạc nào cả, bởi vì người đó căn bản không hề tồn tại.
Ninh Vô Đạo quỳ xuống, nắm lấy một nắm cát, nhìn nó bị gió thổi đi rồi thất thần nói: "Ta cũng chưa bao giờ muốn tranh giành gì, ta vẫn luôn coi Tiêu Kính Thành là anh trai của mình."
"Mãi cho đến hôm đó ở trong gương thấy thân thế của mình, ta mới khôi phục lại trí nhớ.”
“Hoá ra ta chỉ là linh hồn của một mảnh ngọc, ngay cả tư cách thích một người cũng không có."
"Càng như thế ta lại càng không cam lòng, trong lòng từ từ nảy sinh ác ý.", Hắn nhìn mớ hỗn độn mình gây ra rồi cười nhạo chính mình: "Nhưng sau cùng ta vẫn không thể chống lại Thiên Đạo.”
Tâm trạng ta rất phức tạp khó tả, nhìn hắn dần dần biến mất, nói không nên lời.
“Gia Ngôn, ta xin lỗi, ta chưa từng nghĩ tới việc tổn thương nàng”
Gió thổi lên, một màn ánh sáng trắng bao trùm lấy hắn, cơ thể hắn dần biến mất, chìm vào hư vô.
“Gia Ngôn, ta đưa nàng đi gặp huynh ấy.”
19.
Khi ta tỉnh lại, nhìn thấy trước mắt khắp nơi đều là khói dày đặc
Xem ra lần này, ta được sống lại trước khi bị thiêu chết.
Có người quấn chăn bông ướt xông vào, dùng hết sức dời khúc gỗ đang đè lên người ta, "Thẩm Gia Ngôn!"
Là chàng ấy.
Ta mỉm cười, được chàng ấy bế lên thoát khỏi biển lửa.
Nhiều người chạy đến đổ nước nên người chúng ta.
“Tiêu Kính Thành, chàng tới rồi.”
“Ta tới rồi đây.”
Tiêu Kính Thành ôm ta, tóc ướt sũng, mắt cũng ươn ướt, "Thẩm Gia Ngôn, lần này cuối cùng ta cũng không đến muộn."
Bên cạnh bỗng vang lên tiếng khóc, ta quay đầu nhìn, ra là Bạch phu nhân.
“Ngọc Trúc đâu? Có ai thấy Ngọc Trúc không?”
Ta cố ngẩng đầu lên hỏi: "Bạch Ngọc Trúc ở đây sao?"
Bạch phu nhân vội la lên: "Ngọc Trúc thấy nhà các ngươi bốc khói liền xách thùng chạy tới! Nó đâu rồi chứ!”
Ta nhìn xung quanh rồi vội nhìn đám nha hoàn nói: "Mau! Mau tìm nhanh!”
“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi!”
Vài người hầu chạy ra ngoài khiêng theo một người bị khói làm cho đen kịt.
Bạch phu nhân sắp khóc, người đàn ông đó vội nói: "Chưa chết! Chưa có chết! Chỉ là khói dính vào đen người thôi!”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Bạch phu nhân vội vàng chạy tới hét lên: "Ngọc Trúc! Ngọc Trúc!”
Hét vậy không có tác dụng đâu, Bảo Thiền chạy tới và hắt một gáo nước lên mặt, nàng mới ho một tiếng rồi từ từ mở mắt.
Sau khi tỉnh lại, Bạch Ngọc Trúc bỗng nhiên khóc lớn lên: "Mẫu thân! Thẩm Gia Ngôn đã ch.ế.t rồi! Mẫu thân! Mẫu thân!”
Bạch phu nhân vội nói:"Đừng khóc, chưa c.h.ết, không có c.h.ết!"
“Nàng ta c.hế.t rồi! Con đã tận mắt thấy mà! Còn còn chưa kịp chạy đến nàng ấy đã bị c.hôn rồi! Mẫu thân, Thẩm Gia Ngôn ch.ế.t rồi! Nàng ta c.h.ết rồi!”
Nàng ta khóc rất đau lòng đến nỗi không nghe thấy gì hết, Bạch phu nhân gấp muốn chết liền tát nàng ta một cái, sau đó chỉ vào ta nóii: "Con hãy tự mình nhìn xem nàng ta có ch.ế.t không?"
Bạch Ngọc Trúc bị đánh đến choáng váng, lúng túng quay đầu lại, thấy ta liền ngây người một lúc mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó thân thể mềm nhũn lại ngất đi.
“Thẩm Giai Hòa đâu?", Ta vội hỏi.
Trong sân bỗng im phăng phắc, mẫu thân ta lau mắt nhìn về một góc.
Trên cánh cửa là một cỗ t.hi th.ể cháy xém, trong tay còn nắm một viên ngọc vỡ làm đôi. Bởi vì trận hỏ.a hoạn này, hôn sự của ta và Tiêu Kính Thành đã bị hoãn lại một tháng.
Ngày thành thân, Bạch Ngọc Trúc khóc còn thảm hơn cả mẫu thân ta.
Bạch phu nhân lực bất tòng tâm (*) chọc chọc nàng ta, mắng: "Con khóc cái gì chứ, cũng đâu phải là con gả con gái!"
(*) 恨铁不成钢: hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
Bạch Ngọc Trúc khóc càng dữ dội hơn: "Sao con không thể khóc chứ? Thẩm Gia Ngôn đã một bước lên cao rồi, con còn chưa có gì!”
"Nàng ta từ nay là Thái tử phi, con thấy nàng ta còn phải cúi đầu chào. Tức chết mất!"
“Được rồi được rồi, người ta về sau là Thái tử phi đó, con muốn gặp cũng không được!”
Nghe Bạch phu nhân nói như vậy, Bạch Ngọc Trúc khóc càng dữ dội hơn
Làm cho Bạch phu nhân vội che miệng nàng lại.
Ta được Tiêu Kính Thành nghênh đón trở về Đông cung. Đêm đó, Tiêu Kính Thành đem khối ngọc đã được hồi phục nguyên dạng kia đưa cho ta
Nó đã mất đi hào quang, nhìn không khác gì ngọc bội bình thường.
Ta cầm lên nhìn trái nhìn phải, lại nhớ tới Ninh Vô Đạo, đầu hơi choáng váng, tất cả những chuyện kia thật sự đã xảy ra sao?
"Chàng nói xem, ngọc vỡ rồi, Ninh Vô Đạo sẽ đi đâu đây?"
Tiêu Kính Thành suy nghĩ một lát: "Tên nghe rất quen, Ninh Vô Đạo là ai?"
“Chàng quên rồi sao? Chúng ta còn..."
Ta giật mình.
Ta đang nói gì vậy? Ninh Vô Đạo là ai?
Bên ngoài tấm màn đỏ, Thái Hoa tiên nhân thu phất trần, ho nhẹ một tiếng rồi nói với nam nhân tóc bạc phía sau: "Đi thôi, không nên nhìn tiếp nữa.”
“Đa tạ.”
“Có cần ta giúp quên đi không?”
“Không cần, không phải ngài đã nói rồi sao? Nàng là kiếp số của ta, nếu ta quên mất, sao có thể tính là đã trải qua kiếp nạn?"
“Cũng đúng, đi thôi.”
Hai người xoay người đi vài bước, người nam nhân kia tóc bạc bỗng dừng lại, quay đầu nhìn màn lụa đỏ, niệm chú rồi đưa vào một màn ánh sáng vàng kim.
“Đây là gì?”
“Một chút phước lành.”
Người đó nhìn phía trước và mỉm cười nhẹ nhàng: "Nàng sẽ sống lâu trăm tuổi, cả đời không phải lo lắng gì cả.”
( Hoàn chính văn )
—————————
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT