Tiền Xuân Nga bị giọng điệu tự nhiên của bà Lý làm cho bối rối, tuy con ít học thật nhưng mẹ đừng hòng lừa con!Bạc hà mọc khắp núi đồi, sao có thể là đồ tốt, lại còn bồi bổ?Tiền Xuân Nga đặt bát canh xuống, cảm thấy uống một hớp có thể tỉnh táo tới tận hừng đông, còn uống tiếp đừng mơ ngủ được nữa.
Lúc này Lý trợn mắt lườm con dâu, Tiền Xuân Nga sợ hãi, nhanh chóng bưng bát lên uống một hơi cạn sạch.
Những người khác cũng không nói gì nữa, đều vội vã uống sạch dưới ánh nhìn chằm chằm của bà Lý, sau đó mọi người tiếp tục vừa ăn vừa trò chuyện.
“Mấy người có nghe thấy tiếng gì không?” Lý Trị Dân thính tai, như nghe thấy tiếng gọi cửa.
Mọi người nghi ngờ dừng cuộc nói chuyện, sau khi bầu không khí yên tĩnh trở lại, quả nhiên nghe được tiếng la khóc rõ ràng, sau đó là tiếng đập cửa thình thịch.
Lý Trị Quốc đứng dậy đi ra ngoài sân đứng một lúc, sau đó trở về nói em dâu họ ôm đứa bé bị nhốt bên ngoài rồi, thím hai không mở cửa cho họ vào.
“Vậy chẳng phải em ấy đã bị nhốt ở ngoài cửa ngay khi trở về từ nhà chúng ta ư?” Lý Trị Phú ngạc nhiên nói.
“Chắc là vậy, thím hai độc ác thật, nhốt cả con dâu với cháu gái ốm yếu ở ngoài, còn không cho ăn cơm, chú hai với em họ cũng không chịu khuyên nhủ lấy một lời.
”Lý Trị Quốc thở dài.
“Mẹ! ” Tiền Xuân Nga hơi lo lắng, do dự nhìn về phía bà Lý.
Bà Lý tập trung dỗ dành cháu gái, làm như không nghe thấy.
“Nhà thằng hai, đi ra kêu người ta qua nhà mình ngồi một lát đi, buổi tối phải làm việc, còn cho đứa nhỏ bú nữa, không ăn thì sao có thể chịu nổi?” Ông Lý nói.
Tiền Xuân Nga vui vẻ thở phào một hơi, lập tức đứng dậy đi gọi người.
Lý Trị Phú đi cùng cô ấy, rất nhanh đã kéo Tiền Xuân Kiều khóc tới sưng mắt cùng với đứa bé trong ngực cô ấy vào nhà.
Triệu Phượng Tiên cầm một chiếc ghế đẩu với một bộ bát đũa tới, đổ đầy cháo khoai lang cho hai mẹ con Tiền Xuân Kiều rồi lại đặt xuống bên cạnh Tiền Xuân Nga.
Tiền Xuân Kiều xấu hổ từ chối vài lần, tới khi bà Lý ra hiệu cô ấy mới ngồi xuống.
Mọi người hiểu ý không nhắc tới chuyện cô ấy bị nhốt ngoài cổng ban nãy, đó là chuyện nhà người ta, bọn họ chỉ nể tình họ hàng nên giúp một bữa cơm, chứ không thể quản việc nhà người khác được.
Tiền Xuân Kiều cảm thấy nhẹ nhõm, cũng tránh bị xấu hổ.
Ăn uống nhà người ta, Tiền Xuân Kiều cũng không dám ăn thoải mái, chỉ húp bát cháo, thỉnh thoảng lại đút cho đứa bé.
Bà Lý gắp hai đũa rau dại với một cái bánh ngô cho cô ấy, Tiền Xuân Kiều mỉm cười cảm kích.
“Đứa nhỏ thế nào rồi, không sao chứ?” Bà Lý thuận miệng hỏi.
“Khỏe rồi ạ, hiện tại con bé không còn sốt nữa, tỉnh lại cũng không khóc không nháo, rất ngoan rất nghe lời.
”Nhắc tới con gái, Tiền Xuân Kiều lộ ra nụ cười tươi tắn.
“Ừm, cháu gái nhỏ nhà bác chưa bao giờ khóc lóc hay làm ồn, bớt lo hơn so với con nhà cháu.
” Bà Lý khoe khoang cháu gái của mình.
Tiền Xuân Kiều tiếp lời khen ngợi vài câu, khiến Bà Lý mỉm cười vui sướng, thấy cô ấy sắp ăn xong lại múc thêm một muỗng cháo nữa.
“Bác tốt bụng quá!”“Ôi, già rồi già rồi, ai cũng mềm lòng cả.
”Hai người khen ngợi lẫn nhau, đưa hai đứa bé no nê lên giường gỗ, để hai đứa nằm cạnh nhau nghỉ ngơi.
Vinh Cẩm đã chán đến mức thổi bong bóng, vì có người ngoài nên không ăn được cánh hoa, thần lực chưa được bổ sung đủ nên Vinh Cẩm không thể nào vui nổi.
.