Cho nên trước kia cô thích đi đến thế giới hiện đại hoặc thế giới lấy thực lực làm trọng, nếu không, chỉ riêng áp lực nam tôn nữ ti đè ép xuống đã khiến người ta cảm thấy uất ức không chịu nổi, sao có thể vui vẻ chơi đùa được?Sau hơn nửa giờ bận rộn trên sân đập lúa, cuối cùng tiệc thôn cũng bắt đầu.
Thôn dân lần lượt ngồi xuống, hơn chục người chen chúc một bàn, ai không có chỗ ngồi thì cầm đũa đứng ăn.
Lý Trị Quốc dẫn đầu một nhóm thanh niên xách giỏ bánh hấp và bưng món chính lên, phục vụ thức ăn cho từng bàn.
Bánh bao vàng óng, cao lương thơm phức, một nồi lớn rau dại trộn, củ cải hầm, mì bắp cải… được dọn lên bàn, mùi thức ăn thơm nức mũi khiến người ta chảy nước miếng.
Ông Lý đứng lên phát biểu cảm nghĩ, sau đó ra lệnh một tiếng, mọi người bắt đầu dùng bữa.
Dưới ánh đuốc sáng rực, thôn dân ăn uống thả cửa.
Đại đội trưởng đã nói rồi, đêm nay bao no, chỉ cần không lãng phí, mọi người cứ thoải mái ăn uống, ăn tới bao giờ no mới thôi.
Thỉnh thoảng có người may mắn có thể gắp được một miếng thịt, khiến những người cùng bàn ghen tị vô cùng.
Đó là thịt được đại đội trưởng phái thợ săn bí mật đào bẫy trên núi, chỉ có vài con, không đủ chia cho mỗi nhà nên đành phải băm nhỏ trộn vào đồ ăn, ai gắp được thì là của người đấy.
Triệu Phượng Tiên dẫn theo nhóm phụ nữ nấu ăn tranh thủ ăn một lúc, bọn họ phải ăn vội ăn vàng để rời bàn tiếp tục nấu cơm nấu đồ ăn.
Nếu bàn nào ăn xong rồi cứ hô lên, Lý Trị Quốc sẽ dẫn người bưng đồ ăn tới tận bàn ngay.
Một cụ già trong làng ăn mà nước mắt chảy đầy mặt, cụ lau nước mắt nói đây là bữa ăn ngon nhất, no nhất mà cụ từng được ăn.
Mọi người không khỏi bùi ngùi xúc động.
Tục ngữ có câu, uống nước chớ quên người đào giếng, bọn họ cũng phải cảm tạ vị thần tiên đã giáng xuống thần tích, nếu không sao bọn họ có được bữa cơm ngon như vậy.
Người lớn ăn ăn uống uống huyên thuyên suốt buổi, đám nhóc cũng không thể ngồi yên.
Ngay sau khi no bụng, đám trẻ liền túm năm tụm ba chạy vòng quanh từ bàn này sang bàn khác, hi ha nhốn nháo khiến không khí càng vui nhộn hơn.
Năm đứa cháu nhà ông Lý cũng nằm trong đó, dẫn đầu là anh cả Lý Trường Giang, nó đã trở thành vua của đám trẻ trong thôn, được rất nhiều em trai em gái tin theo.
Đứa nào nghịch ngợm thì đánh nhau chí chóe, đứa nào im lặng thì ngoan ngoãn đuổi theo.
Có điều đám nhóc không biết giữ mồm giữ miệngBọn chúng nghe lỏm được chuyện có vị thần tiên qua đường nào đó đã mang tới mùa màng bội thu từ chỗ người lớn, sau khi tụ tập lại với nhau, bọn chúng cũng nói về chuyện đấy.
Lý Hà Hoa còn quá nhỏ, không khép miệng lại được, lỡ miệng nói hớ với mọi người, rêu rao chuyện nghe được ở nhà ra ngoài.
“Phúc Oa nhà em chính là thần tiên!”“Lừa tụi này chứ gì, em gái mới sinh nhà em chỉ là một đứa bé miệng còn hôi sữa.
” Bọn nhỏ không tin.
“Không phải nói dối đâu, bà nội em nói em gái Phúc Oa là thần tiên hạ phàm, đêm hôm thím út sinh con, hoa bên ngoài nở bung, cỏ mọc lan tới cửa, còn cả trái cây ngọt lịm… úi!”Lý Đào Hoa nhanh chóng bịt miệng Lý Hà Hoa, không cho con bé nói tiếp.
Người trong nhà đã dặn dò không được nói mấy chuyện này với người ngoài rồi.
Nếu không, Phúc Oa sẽ bị bắt đi.
Đám trẻ trầm trồ thán phục một tiếng, tất cả lập tức nhao nhao chạy về báo tin cho cha mẹ.
.