Về phía ông Lý, cả nhà cũng xuống ruộng hết.
Mấy đứa nhỏ cũng đi theo, đang trong thời gian thu hoạch vụ mùa, trường tiểu học tạm thời cho nghỉ mấy ngày.
Ông Lý dẫn theo ba người con trai đi cắt lúa mạch, tay chân nhanh nhẹn, tốc độ vượt qua người thường, thời gian không đến một khắc bốn người đàn ông đã có thể cắt được cả một vùng rộng lớn.
Vương Nguyệt Cầm cũng nằm trong đó, suy cho cùng, cô thật sự không nỡ bỏ qua cơ hội kiếm điểm lao động.
Vậy nên cô mặc kệ chuyện ở cữ mà xuống ruộng luôn.
Nông dân chân lấm tay bùn, nào có yếu ớt như vậy, nghỉ ngơi một ngày một đêm trên giường cô đã khỏe lên nhiều rồi.
Ba chị em dâu xúm lại một bên, kề vai sát cánh cùng tiến về phía trước, tiếp ứng lẫn nhau, tuy không giỏi bằng cánh đàn ông nhưng tiến độ cũng không chậm.
Lúc tan ca, ba người họ còn cắt được nhiều lúa hơn cả bốn người nhà Lý nhị thúc, khiến nhị thẩm tức giận đến độ suýt nữa méo miệng.
Thôn dân xúm lại chỉ chỏ xì xào, làm nhị thẩm cảm thấy mất mặt, đuổi đánh Tiền Xuân Kiều.
Bà ta nói mọi người bị đứa con gái nuôi tốn cơm của Tiền Xuân Kiều liên lụy, nếu không sao bốn người trong nhà lại có thể kém ba người phụ nữ kia?Tiền Xuân Kiều cũng không ngu ngốc đứng yên chịu đánh, cô ấy trốn sau lưng Lý Chí Cường, để hắn ta hứng chịu từng cú đánh thay hai mẹ con cô ấy.
Ai nhìn cũng lắc đầu, đã hết giờ làm, ai nấy cũng đều về nhà ăn cơm, buổi tối còn phải bật đèn lên làm việc, không rảnh nhìn bọn họ làm trò hề.
Ba người đuổi đánh tới tận cửa nhà, đụng phải bà Lý đang ngồi dưới gốc đào, nhàn nhã dỗ dành cháu gái.
Vinh Cẩm được ánh trời chiều xuyên qua những tán lá chiếu xuống sưởi ấm, lại được bà nội bế bồng lắc lư nhẹ nhàng trong vòng tay, thoải mái đến mức Vinh Cẩm gần như ngủ thiếp đi.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Vinh Cẩm nghe được một trận ồn ào náo động đan xen tiếng chửi bới tức giận, khiến Vinh Cẩm mở mắt ra, ngơ ngác nhìn xung quanh.
“Mấy người làm cái gì vậy, muốn đánh thì về nhà mà đánh, đừng quấy rầy cháu gái bảo bối của tôi ngủ.
”Thấy Vinh Cẩm bị đánh thức, bà Lý vừa nói vừa đắp chăn tiếp tục dỗ dành cô ngủ.
Nhưng Vinh Cẩm không muốn ngủ nữa, cô nhô đầu nhìn ra ngoài, thấy được cách đó không xa có ba người đang lôi kéo nhau.
Hai nữ một nam đứng chung một chỗ, giống như đang đánh nhau? Chỉ có điều…Trên lưng người phụ nữ trẻ tuổi trong số hai người phụ nữ có đeo một mảnh vải rách rưới, trong mảnh vải lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đỏ tái tái, vừa nhìn đã thấy không bình thường.
“A a…” Mẹ kiếp! Mau cứu người đi, nhìn đứa bé kia kìa!Đột nhiên Vinh Cẩm bật dậy, sau khi thu hút được sự chú ý của bà Lý, cô lại chỉ về hướng ba người kia.
“Chị dâu, không phải em trách đâu nhưng chị quản nhiều như vậy làm gì, đúng là giỏi lo việc bao đồng.
” Nhị thẩm nhếch miệng đáp.
Bà Lý không rảnh đáp trả em dâu, chỉ mãi lo nhìn Vinh Cẩm, cũng phát hiện đứa con trên lưng cháu dâu có vấn đề, lập tức biến sắc.
Nhị thẩm còn tưởng bà Lý vẫn đang chú ý mình, định nói thêm vài câu trút giận thì thấy bà Lý chạy vội tới.
“Chị dâu, chị làm gì vậy? Chị muốn đánh nhau chứ gì?” Nhị thẩm lập tức chùn bước, yếu ớt lùi lại sau.
“Tôi nhổ vào, thím hai, cháu gái thím sắp chết ngạt rồi mà thím còn có thời gian ồn ào nữa sao, cút sang một bên!”Bà Lý mặc kệ nhị thẩm ngang ngược, chộp lấy Tiền Xuân Kiều kéo đến chỗ thoáng khí.
Nghe thấy lời bà Lý nói, Tiền Xuân Kiều vội đỡ đứa bé xuống, vừa nhìn đã bật khóc nức nở.
.