Một tuần nghỉ ngơi thấm thoát trôi qua. An Chính cùng Kim Bắc tiếp tục đi đến thành phố B để chuẩn bị cho vòng đấu sinh tử của 20 người còn lại. Suốt khoảng thời gian này, những lùm xùm liên quan đến quá khứ và đời tư của An Chính vẫn bị người ta nói ra nói vào, nhưng anh một mực giữ im lặng. Đã không phải là người quan trọng, anh sẽ không mất công giải thích, cứ để mặc cho họ thích nghĩ cũng được.

Trên chuyến xe buýt di chuyển vào trung tâm thành phố, An Chính hướng đôi mắt thật xa ra bên ngoài cửa sổ. Ánh dương rực rỡ như hút vào trong tầm mắt. Từng người tản mát đi qua đi lại, trông qua thành phố này không hề có vẻ gì là lộng lẫy như khi nó khoác lên mình chiếc áo của màn đêm. Xe buýt thả dần tốc độ dừng lại trước một ngã tư, chờ nhịp đèn đỏ trôi qua.

"Ting ting... ting ting"

An Chính sờ tay vào túi quần. Không phải điện thoại của anh. Nhìn sang bên cạnh, Kim Bắc đang cắm cúi nhắn tin với ai đó.

- Là người phụ nữ ấy à?

- Hở... ờ, ừm. - Kim Bắc thản nhiên thừa nhận.

- Bao lâu rồi?

- Chắc từ hôm qua.

Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, không nói thêm một câu nào.

- Đã nghe câu "Tình yêu chỉ đắm say khi gặp đúng người yêu ta. Còn không, thương người ta quá nhiều sẽ hóa thành bi. Bi thương, thì đau đến tận xương tủy" chưa?

Kim Bắc nghe từng lời thốt ra, ánh mắt khẽ xao động.

- Làm sao mày dám chắc cô ấy sẽ không yêu tao?

- Cô ấy là phượng hoàng lửa. Phượng hoàng lửa thì thường cô độc. Nó chỉ đợi một con chim duy nhất, cũng là con uy mãnh nhất. 7 năm như thế là đủ rồi, những trận đấu sau này tao có thể tự lo liệu. Mày... cũng nên lo cho bản thân mình đi, đến lúc cô ấy không chờ nổi nữa, mày níu kéo cũng đã muộn.

Màn hình điện thoại trong tay tắt phụt. Kim Bắc rơi vào trầm tư. Tiếng động cơ điều hòa chạy ù ù trên đầu, một vài giọt nước lạnh ngắt nhỏ xuống tấm rèm trên cửa sổ, loang lổ thành những mảng nước ướt sũng. Nhét điện thoại vào trong ba lô, Kim Bắc chầm chậm lên tiếng:

- Tao nói muốn cùng mày hoàn thành tâm nguyện 7 năm, cô ấy bảo tao ích kỷ. Tao nói thành phố A là nơi tao không muốn rời đi, cô ấy mắng tao là kẻ vô tâm. - Kim Bắc thoáng cười, nhưng ý cười nhạt nhẽo chỉ dừng lại trên môi - Tình cảm này sinh, tao chỉ chăm chăm vồ vập lấy cô ấy. Chưa bao giờ tao nghĩ mình sẽ chần chừ, chỉ là không ngờ... đến lúc bên nhau rồi mới biết, khoảng cách giữa hai người là quá xa.

- Cô ấy lớn tuổi hơn mày, suy nghĩ cũng khác. Mày không thể dùng tình yêu để giam giữ đôi cánh của cô ấy được.

Kim Bắc quay ra nhìn người bên cạnh. Quen nhau ngần ấy năm, anh ta nhìn thấy hầu hết đều là dáng vẻ mãnh liệt và ngông cuồng của An Chính, không biết rằng, cậu ta còn có một mặt nội liễm như vậy. 7 năm sống chui sống nhủi, rốt cuộc đã mài giũa con ngựa bất kham kia thành ra dáng vẻ điềm đạm như ngày hôm nay. Cái gọi là số phận, âu cũng quá khắc nghiệt đi.

Xe buýt tiếp tục lăn bánh. Những ngôi nhà chập chờn nối tiếp nhau, lần lượt từng cái, từng cái một biến mất sau ô cửa sổ.

- Tao sẽ suy nghĩ thật kỹ. - Dừng một nhịp, anh quay sang người bên cạnh - Cơ mà... tao đi rồi mày không thấy tiếc sao?

- Mày thôi cái vẻ ảo não đó đi. - An Chính ghét bỏ cau mày.

- Ha ha, bày trò một chút mới thú vị, không phải sao? - Kim Bắc vừa cười, vừa đấm vào ngực An Chính.

- Rất ngu xuẩn mới đúng.

Hai người đàn ông đều cười.

Con trai qua 18 tuổi đều đã trở thành người lớn. Nhưng không phải ai cũng thực sự trưởng thành. Người đàn ông chân chính sẽ biết cách làm an lòng người anh ta trân trọng giống như cái cách mà An Chính đối xử với Giai Nghi. Còn chàng trai đang lớn, sẽ luôn phải đứng giữa những sự lựa chọn, mà một trong số đó sẽ làm tổn thương người con gái anh ta yêu...

Những trận đấu đầu tiên của vòng xếp hạng đang được trông đợi hơn bao giờ hết. Số lượng hàng trăm nghìn chiếc vé được tẩu tán trong vỏn vẹn chưa đầy năm phút. Một trong những trận đấu tâm điểm chắc chắn có cái tên An Chính ở trong đó. Công ty B cũng rất biết tận dụng danh tiếng của An Chính, chủ động mở một cuộc họp báo trước trận đấu dành cho anh và đối thủ của mình.

Ánh đèn flash chớp nháy liên tục, ống kính máy quay không ngừng hướng đến hai tuyển thủ ngồi đối diện nhau trên sân khấu. Du Canh là một tay đấm được đánh giá khá cao. Lối đánh sắc nét, linh hoạt, nắm bắt tâm lý đối thủ của Du Canh không thể không khiến người ta dè chừng. Vào đến vòng này, bất kỳ ai cũng đều là những tay đấm đáng sợ.

- Tuyển thủ Du Canh, anh cảm thấy trận so tài tối nay bản thân chiếm bao nhiêu phần trăm chiến thắng?

- 50% chăng? Hà hà trận đấu tối nay quả thực rất khó nói. - Du Canh cười híp mắt, tỏ ra khá khiêm nhường.

- Anh có nhận xét gì về đối thủ của mình tối nay không?

- Giấu giếm, may mắn và đáng mong đợi. - Du Canh từ tốn thốt ra 3 từ - Giấu giếm mà tôi nói đến là cách anh ấy che giấu thực lực thật của mình, chỉ thường xuyên ra đòn knock-out vào thời điểm thích hợp. Anh ấy cũng rất may mắn khi đụng độ những tuyển thủ dưới trình độ của mình. Còn đáng mong đợi thì chỉ đơn giản là cảm giác của tất cả chúng ta về tuyển thủ An Chính trong trận đấu đêm nay, mọi người thấy đúng không?

Cả căn phòng bật cười trước lời trêu đùa của Du Canh. Bản thân anh ta cũng cảm thấy câu trả lời của mình khá hài hước nên cười rất vui vẻ.

- Giả nhân giả nghĩa. - Kim Bắc hừ mũi khinh thường.

Rõ ràng tên kia cố tình động đến tai tiếng gần đây của An Chính, móc mỉa anh chỉ biết che đậy sự thật, không dám công khai quá khứ. Hắn lại còn không biết xấu hổ khẳng định chiến thắng của An Chính có được là do may mắn, đúng là khinh người quá đáng.

- Tuyển thủ An Chính, anh nghĩ sao về trận đấu cũng như đối thủ tối hôm nay của mình? Anh có cho rằng những lời đàm tiếu gần đây sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của mình không? - Một nam phóng viên lên tiếng hỏi.

Mọi máy ảnh đều chĩa về phía An Chính, chờ đợi câu trả lời của anh. Du Canh ngồi phía đối diện cũng thích thú quan sát phản ứng của An Chính. Nhưng trái với mong đợi của họ, An Chính lại giữ yên lặng tuyệt đối, chỉ có ánh mắt kiên định nhìn thẳng về phía Du Canh.

- Tuyển thủ An Chính, anh không muốn trả lời câu hỏi này sao? - Một phóng viên không khỏi sốt ruột.

- Lá cờ rất đẹp. - An Chính thoáng mỉm cười.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đến Kim Bắc đứng đằng sau còn không hiểu An Chính đang nói đến cái gì. Cho đến khi tất cả cùng hướng theo tầm mắt của anh thì mới phát hiện, thứ mà anh nói đến chính là lá cờ biểu tượng đằng sau lưng Du Canh. Nhưng, cờ đẹp thì có liên quan gì ở đây?

- Cảm ơn lời khen, nếu anh thích, tôi sẽ tặng cho anh một cái. - Du Canh hào phóng nhìn ngược lại về phía An Chính.

- Một người thợ săn và một con hổ... anh đại diện cho thứ gì? - An Chính làm như không để tâm đến vẻ giả tạo của người kia, rất tự nhiên bắt chuyện.

- Đương nhiên là người thợ săn. Trong mọi cuộc chiến, tôi luôn là người chủ động săn con mồi, mặc dù chưa trải qua cảm giác thực sự dùng tay giết người, nhưng giết hổ thì không phải vấn đề.

- Du Canh tỏ ra vô cùng tự tin, cũng rất thỏa mãn với lá cờ đầy dũng mãnh của mình.

Từng câu từng chữ châm chọc như vô tình hữu ý hướng về phía An Chính, nhưng vẻ mặt của hắn lại tươi cười làm như cái gì cũng không biết.

- Từ xưa đến nay, kẻ săn mồi trở thành con mồi... nhiều vô kể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play