An Dương choáng váng thức trắng cả đêm để xem xét kỹ lưỡng ngôi nhà này, nhà Tôn Thương giữ lại, tiền mặt và chìa khóa xe đều bị ông ta giao dịch. Cơ thể này thực sự rất suy yếu. Hầu như qua mỗi một tiếng, An Dương đều phải nghỉ ngơi một chút, nếu không hắn sẽ ho khan, hoa mắt, chóng mặt, đau tim nhức phổi.
Cho đến khi ánh nắng ban mai chiếu vào trong nhà, An Dương cầm tất cả những thứ đáng giá đứng ở cửa phòng Cố Vân Thanh, cùng lúc đó ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dữ dội.
An Dương đẩy cửa đi vào, Cố Vân Thanh vẫn như cũ rúc ở trong góc, thấy có người tiến vào cũng không có nhúc nhích, giống như một bộ xác khô.
Mấy lần hắn muốn tiến lên ôm lấy cậu nhưng vẫn phải kiềm chế, hắn quỳ đầu gối xuống, đặt những thứ đáng giá trước mặt cậu: “Vân Thanh, con nghe ta nói, mau cầm lấy những thứ này rồi rời khỏi đây, tiếp tục sống thật tốt.”
Những thứ này hoàn toàn không đủ để Tôn Thương trả nợ, không bằng để lại cho Cố Vân Thanh thì tốt hơn.
Người ngoài cửa đã trở nên mất kiên nhẫn, tiếng đập cửa rầm rầm như là một giây sau có thể dùng sức phá vỡ cửa, cũng khiến cho An Dương trong lòng càng hốt hoảng.
An Dương có rất nhiều lời muốn nói với cậu. Hắn muốn nói cho Cố Vân Thanh biết khi cậu cười lên trông rất đẹp, muốn nói trên đời này không chỉ có bóng tối và tuyệt vọng. Hắn muốn nói cho Cố Vân Thanh biết đã từng có người vẫn luôn âm thầm để cậu ở trong lòng, muốn nói hắn trân trọng cậu đến nhường nào. Hắn muốn nói cho Cố Vân Thanh biết rằng trên đời này có một người tên là An Dương đã thích cậu rất lâu. Nhưng những lời này cuối cùng vẫn là nghẹn ở trong cổ họng hắn, mấy lần hắn định nói ra lại nuốt xuống rồi biến thành: “Hứa với ta, sống thật tốt, sau này chắc chắn sẽ có một ngày gặp được người thật sự trân trọng yêu thương con.”
An Dương đứng dậy lặng lẽ rời khỏi phòng, vừa đóng cửa lại, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên trong đầu hắn.
【Kí chủ An Dương, cậu lại đang chệch hướng khỏi lộ trình nhiệm vụ, tui cảm thấy cậu nên cẩn thận cân nhắc quyết định của mình.】
Quyết định sao?
Lần thứ nhất hắn quyết định quá mức dứt khoát.
Lần thứ hai hắn quá mức do dự.
Cho nên lần này, hắn sẽ không quyết định sai lầm nữa.
An Dương mở cửa, một mình đi ra ngoài, cười một tiếng với người bên ngoài: “Xin lỗi, người mà các cậu muốn đã bị tôi đưa đi rồi.”
Cũng không biết trải qua bao lâu, Cố Vân Thanh ngẩng đầu lên, trước mặt cậu là sổ tiết kiệm, sổ đỏ cùng một tờ giấy ghi mật khẩu, cậu chỉ liếc qua rồi không để ý nữa, ngoài cửa sổ chẳng biết mưa từ lúc nào, gió gào rít đập mạnh vào cửa kính, mưa như trút nước xối xuống tầm tã, đất trời mù mịt trắng xóa trong màn mưa.
Cố Vân Thanh mơ màng nhớ lại chuyện lúc nhỏ, cuộc đời của cậu bị xé thành hai phần.
Trước mười tuổi, cậu lớn lên trong một gia đình bình thường hạnh phúc có cha mẹ yêu thương, giống như những bậc cha mẹ khác, họ sẽ nhớ kỹ ngày sinh nhật của cậu để chúc mừng, buổi tối sẽ kể chuyện cổ tích dỗ cậu ngủ, lúc cậu khó chịu sẽ ôm lấy cậu, vỗ nhẹ lưng cậu động viên.
Thật bình yên và hạnh phúc làm sao.
Nhưng mọi thứ đều thay đổi khi Cố Vân Thanh mười tuổi, mẹ cậu bệnh nặng đột ngột qua đời, chỉ còn lại người cha đờ đẫn cả ngày chỉ có hút thuốc và uống rượu. Sau đó, ngay cả cha cậu cũng biến mất, không có người thân nào muốn nhận nuôi cậu. Cuối cùng, cậu được một người hàng xóm tốt bụng đưa đến cô nhi viện.
Khi mới đến cô nhi viện, cậu lén lút khóc cả ngày ở trong phòng, khóc đến cổ họng khàn đi, nhưng rất nhanh sau đó cậu liền học được cách trầm lặng và che giấu nội tâm của mình. Năm đó, cậu chỉ mới có mười tuổi.
Rồi sau đó, Tôn Thương xuất hiện, ông ta đến cô nhi viện, trong tay nắm một viên kẹo, hỏi cậu có muốn ăn không? Đến đây, đi theo ta.
Một đứa trẻ mười tuổi thì đã hiểu gì về đạo lý đối nhân xử thế, lòng người ấm lạnh hay không, cho nên có rất ít người nguyện ý nhận nuôi đứa trẻ ở độ tuổi này. Bọn họ cho rằng nuôi không thân, đứa trẻ ở độ tuổi này cho dù thế nào cũng sẽ nhớ cha mẹ đẻ của mình. Vì vậy, sự xuất hiện của Tôn Thương khiến viện trưởng cô nhi viện thở phào nhẹ nhõm.
Cố Vân Thanh được Tôn Thương đón về nhà. Cậu có cha nuôi và mẹ nuôi, bà là một người phụ nữ nhu nhược, mềm yếu và nhún nhường, ngay cả khi Tôn Thương vung tay đánh bà, bà cũng không biết đường tránh đi.
Tôn Thương có khuynh hướng bạo lực gia đình. Sau mỗi lần dùng bạo lực, ông ta đều sẽ thành khẩn xin lỗi, quỳ xuống trước mặt bà cầu xin tha thứ. Người phụ nữ mềm yếu đó đã tha thứ cho ông ta hết lần này đến lần khác nhưng chuyện bạo lực gia đình này, chỉ có không lần và vô số lần.
Cuối cùng, người phụ nữ không thể chịu đựng được nữa, rời khỏi Tôn Thương cao chạy xa bay. Cố Vân Thanh luôn nhớ tới hình bóng lúc bà kiên quyết rời đi, đó là khoảng khắc duy nhất bà kiên cường một lần. Nhưng bà lại bỏ rơi cậu, vứt bỏ cậu cho Tôn Thương.
Kể từ khi bà rời đi, Tôn Thương dần trở nên u ám, ông ta học được cách hút thuốc, uống rượu, lạnh lùng và bạo lực, lúc nào cũng khiển trách cậu.
Cố Vân Thanh chịu đựng đến năm mười sáu tuổi rồi cậu bỏ nhà ra đi. Cậu muốn tìm cha ruột của mình, chú ở đồn cảnh sát cũng rất tốt bụng, nhưng lòng tốt này lại là đưa cậu về nhà Tôn Thương. Chú cảnh sát chỉ vào thông tin nhận dạng của cậu, nói cho cậu biết đây là cha cậu. Nhưng mà người cậu muốn tìm là cha ruột chứ không phải là Tôn Thương.
Cố Vân Thanh chưa từng trách chú cảnh sát kia, đôi khi lòng tốt thực sự khiến người ta tổn thương, cho dù ý định ban đầu của họ là rất tốt bụng.
Sau khi Tôn Thương biết Cố Vân Thanh bỏ nhà ra đi, ông ta cường bạo cậu. Người đàn ông này luôn có một ham muốn kiểm soát rất đáng sợ, mọi thứ ông ta làm đều không phải vì khoái cảm mà là để thỏa mãn tâm lý chinh phục, ông ta muốn Cố Vân Thanh biết cả đời này cậu cũng không thể nào rời xa ông ta được.
Cố Vân Thanh khóc, cậu khóc một cách đau lòng, khóc cuồng loạn. Cậu bị làm nhục, khắp người đều đau, toàn thân đầy vết thương, nhưng không có ai nghe thấy, không có ai an ủi cậu. Cậu bị bệnh nặng ốm một trận. Cuối cùng, cậu nhìn Tôn Thương quỳ xuống cầu xin tha thứ giống như mỗi lần ông ta quỳ trước người phụ nữ mềm yếu kia.
Cố Vân Thanh cảm thấy cả đời này, cậu thực sự sẽ bị mắc kẹt ở đây, lần đầu tiên cậu phát hiện hóa ra bóng tối có thể tối như vậy.
Tuyệt vọng, bất lực, khủng hoảng.
Bọn họ cười đùa, lao về phía cậu, mỗi người ngày đêm đều tra tấn cậu không ngừng.
Sau đó, người ấy xuất hiện.
Giang Kế Cầu xuất hiện.
Hắn đến nhà Tôn Thương để thảo luận chủ đề nghiên cứu, những lúc thế này ông ta mới giả tạo làm người tốt. Giang Kế Cầu sẽ mang đồ ăn ngon cho cậu, sẽ dạy cậu làm bài tập, khích lệ cậu nhất định phải thi vào một trường đại học tốt, sẽ dịu dàng hôn cậu nói hắn thích cậu.
Cậu đã không còn phân biệt được sự khác biệt giữa kính trọng, yêu mến, biết ơn hay là yêu thích, ngưỡng mộ.
Cậu quá khao khát ấm áp, trong mắt cậu sự dịu dàng này không ai có thể cho cậu được ngoài Giang Kế Cầu, nó tốt đẹp đến mức cậu nguyện ý hy sinh tính mạng vì nó.
Cậu cùng Giang Kế Cầu làm, sau khi làm xong hắn còn hứa với cậu sẽ mang cậu rời khỏi nơi này nhưng mà tháng sau hắn lại ra nước ngoài.
Cố Vân Thanh cảm thấy không sao, cậu có hy vọng, cậu bắt đầu chờ đợi, chờ đợi Giang Kế Cầu đến đón cậu rời khỏi ngôi nhà giống như vực sâu tuyệt vọng này.
Nhưng đến cuối cùng, Giang Kế Cầu cũng chưa từng xuất hiện.
Sau đó Tôn Thương từ chức, ông ta bắt đầu đánh bạc. Cố Vân Thanh dựa vào sự cố chấp kia vứt bỏ số mệnh, cậu đi làm thuê để có tiền học xong cấp ba sau đó cậu thi đỗ vào chuyên ngành làm vườn.
Nhưng cơn ác mộng lại đến một lần nữa.
Cố Vân Thanh gặp Ngụy Trì, Tôn Thương bởi vì đánh bạc mà nợ nần chồng chất, Ngụy Trì trả hết nợ thay ông ta, vì vậy ông ta ỡm ờ để mặc cho Ngụy Trì trói cậu về nhà.
Tình yêu và dục vọng cả hai đều không thể tách rời, nhưng dục vọng không phải là tình yêu. Ngụy Trì hiển nhiên là không hiểu điều này, hắn hết lần này đến lần khác dùng cái gọi là yêu để cưỡng ép cậu.
Vì vậy, cậu đã học cách lạnh lùng, nhắm mắt làm ngơ, cậu hết lần này đến lần khác chọc giận hắn cũng gây tổn thương cho bản thân.
Nhưng cho dù như vậy, Cố Vân Thanh vẫn cảm thấy tốt hơn so với ở cái lồng giam kia.
Rồi sau đó, may mắn làm sao.
Cậu gặp lại Giang Kế Cầu, Ngụy Trì cũng quyết định thả cậu rời đi.
Giang Kế Cầu đã từng là ánh sáng của cậu, hắn giúp cậu sống sót, giúp cậu tràn đầy năng lượng, là tia sáng chiếu rọi vào bóng tối vô tận.
Nhưng cuối cùng, ngay cả ánh sáng này cũng bị dập tắt.
Cậu không ngừng suy nghĩ, cậu đã làm sai chuyện gì mà ông trời lại muốn trừng phạt cậu như vậy?
Hay là ngay từ đầu, sự tồn tại của cậu đã là sai rồi.
Cuối cùng, cậu vẫn phải trở về bên cạnh ông ta, như thể cậu chưa bao giờ thoát khỏi sự giam cầm này.
Đã từng có một chị gái y tá nói cho cậu biết tuyệt thực mới là cách tự sát tốt nhất.
Cố Vân Thanh cảm thấy mình có thể thử một chút.
Nhưng bây giờ, ông ta lại nói với cậu rằng cậu có thể rời khỏi đây.
Vậy mà, ông ta lại nói như vậy với cậu.
Nhiều năm phát rồ như thế, kiểm soát dục vọng đi đâu rồi.
Ông ta đi đâu rồi?
Cố Vân Thanh run rẩy đứng lên, phát hiện trong nhà thật sự không có người. Cái nhà này như là rơi vào xiềng xích, không biết vì sao lại tan rã.
Ngoài trời đang mưa rất to.
Ông ta đâu?
Đúng rồi.
Ông ta đâu?
An Dương đâu?
An Dương đang ngã vào trong một đống nước bùn, tầm mắt mơ hồ, cảm giác đau đớn do bị đánh từ bốn phương tám hướng truyền đến tứ chi, cơ thể này bởi vì nhiều năm làm việc và nghỉ ngơi không tốt mà suy nhược không chịu nổi, hai mắt An Dương bị máu tươi nhuộm đỏ đến nỗi trời đất đều biến dạng, hắn đột nhiên ho khan một tiếng, lại bị đau thấu tâm can.
Có lẽ là gãy xương sườn, An Dương nghĩ thầm.
Mưa như trút nước, phủ đầy trên mặt hắn, hắn muốn giơ tay gạt nước mưa trước mắt, nhưng tay hắn đã bị vặn gãy, lúc này đau đến mức không dùng được chút sức lực nào.
Lạnh quá, An Dương nghĩ thầm.
Mưa và cái lạnh của mặt đất đang hấp thụ nhiệt độ trên cơ thể hắn từng chút một, báo hiệu sinh mệnh và sức lực của hắn không chịu sự kiềm chế đang dần trôi đi.
An Dương cảm thấy cô đơn và sợ hãi, hắn nghe thấy tiếng chửi rủa và khạc nhổ xung quanh mình, hắn gọi hệ thống trong đầu nhưng không có tiếng trả lời.
Cổ họng hắn bắt đầu trở nên tanh ngọt, khóe miệng tràn ra máu tươi đỏ sẫm, phổi hắn đau như bị xé rách, đau đến nỗi hít thở không thông, còn có tiếng gãy xương sau khi bị đánh vào xương bánh chè, tiếng rạn nứt giòn tan tàn nhẫn nhanh chóng bị che khuất trong tiếng mưa rơi.
An Dương cảm thấy mình sắp chết rồi.
Như vậy cũng tốt, lần này cuối cùng hắn cũng có thể bảo vệ được Cố Vân Thanh.
Nghĩ như thế, cơn mưa xối xả từ trên trời rơi xuống mặt đất đập vào người hắn dường như cũng không còn quá đau đớn nữa.
An Dương cố trợn mắt, đồng tử cùng ý niệm bắt đầu dần buông lỏng, cuối cùng lẫn lộn ở trong bóng tối gần như tan biến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT