“Tôi đưa em đi gặp Giang Kế Cầu, có được không?”

Một lời này như là mực đậm thấm trên giấy tuyên, đôi mắt Cố Vân Thanh bắt đầu sáng lên, kinh ngạc xen lẫn khó tin, bối rối kèm theo hoảng hốt lo sợ.

An Dương mỉm cười lại có chút miễn cưỡng, hắn ngồi dậy lấy điện thoại ra bấm gọi, tiếng bíp bíp chậm chạp mà kéo dài, sau đó vang lên giọng nói của Giang Kế Cầu từ bên trong truyền đến: “A lô?”

Thân thể Cố Vân Thanh run nhẹ, An Dương đặt điện thoại bên tai cậu: “Em nói chuyện cùng anh ta đi, tôi đi ra ngoài trước.”

Nói xong, An Dương đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại, ánh sáng bị chặn lại, trong phòng lờ mờ bóng tối che đi khuân mặt hắn làm cho người ta khó có thể nhìn rõ nét mặt.

Chỉ cần cậu vui vẻ là được, chỉ cần cậu không còn làm tổn thương đến chính mình nữa là được.

An Dương nắm chặt tay nắm cửa phòng bệnh đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, thật lâu không buông ra.

Cô y tá hôm nay hơi bận, vừa mới đưa đi được một người gào tru tréo như heo bị chọc tiết sống chết không chịu tiêm, sau đó lại đến một nhóc con chạy tán loạn, thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi một lúc, kết quả rẽ vào trong góc, cô lại bị kẹt lại.

Trong góc, người đàn ông dựa đầu vào tường, trên mặt viết không còn gì luyến tiếc.

Cô y tá âm thầm cố vũ cho sự chăm chỉ của mình trong lòng, sau đó bước tới vỗ vỗ vai hắn: “Anh không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?”

An Dương cứng nhắc quay đầu, dáng vẻ hồn lìa khỏi xác, khiến cô y tá giật mình: “Ừm, không có… không có chuyện gì.”

Anh à, trông anh có vẻ không ổn lắm.

“Anh à, có chỗ nào không thoải mái có thể nói với tôi.” Y tá tận tâm tận trách không buông tha.

“Nơi này.” An Dương chỉ vào trái tim mình.

Ôi trời ơi, cái này không được rồi.

Y tá một đường đẩy hắn đến khoa tim mạch. Khoa tim mạch hiếm khi nhàn rỗi, bác sĩ điều trị đang uống trà, thực tập sinh dưới quyền ông đang khám bệnh. An Dương ngớ người đang định đứng dậy rời đi với vẻ mặt thất thần, lại bị sự nhiệt tình của bác sĩ thực tập, đối với tương lai của mình tràn đầy kỳ vọng đẩy xuống ghế.

Bác sĩ mỉm cười hiền lành, An Dương cảm thấy trái tim mình không có bệnh bị hắn cười liền có thể bị bệnh mất.

“Tim của anh chỗ nào không khỏe?” Bác sĩ cười hỏi.

“Không, không có, tôi chỉ là…chỉ là thất tình thôi.” An Dương bối rối xua tay, vừa dứt lời liền bị vị bác sĩ lão làng đang uống trà bên cạnh đuổi ra ngoài, ông vừa đuổi vừa nói với cô y tá bên cạnh: “Đi đi, khoa thần kinh hàng năm đều có mấy người tâm bệnh như thế, còn có một số người đòi sống đòi chết vì tình.”

Cô y tá đi ra ngoài hỏi hắn có ý định chết vì tình không?

An Dương vội vàng xua tay nói không có.

Khi cô y tá thấy hắn có tinh thần hơn, liền bày ra dáng vẻ của một người mẹ dạy bảo khuyên nhủ tuổi còn trẻ thời gian còn dài, còn chưa cống hiến cho chủ nghĩa xã hội như thế nào đã chản nản blah blah blah, lời nói cảm động lòng người tràn ngập năng lượng.

An Dương điên cuồng gật đầu, sau đó lôi kéo cô y tá đi tới phòng bệnh Cố Vân Thanh.

Cố Vân Thanh gọi điện thoại xong, lúc này đang dựa vào đầu giường ngẩn người, liếc mắt một cái đã trông thấy An Dương đang lôi kéo một người phụ nữ, không hiểu còn tưởng hắn đang trắng trợn trêu ghẹo phụ nữ, An Dương chắp tay trước ngực cầu xin sự giúp đỡ nói, “Cô à, có thể lặp lại những lời vừa rồi thêm một lần nữa không, nói với cậu ấy.”

Cô y tá hắng giọng, đang định dốc lòng gột rửa tâm hồn cho Cố Vân Thanh, kết quả nhìn thấy cổ tay phải quấn băng gạc của cậu nhất thời dừng lại, chần chờ một chút hỏi: “Cậu sợ không?”

Cố Vân Thanh nhẹ nhàng gật đầu. Cậu ngã xuống trong phòng tắm lạnh toát, từ từ cảm nhận sự sống từng chút một mất dần, không thể nhúc nhích, vừa bất lực, làm sao mà có thể không sợ hãi được.

“Nếu cậu thật sự hạ quyết tâm thì nên lựa chọn tuyệt thực, bởi vì hối hận cùng sợ hãi còn có cơ hội cứu vãn, chứ không phải lấy cái chết, một khi bắt đầu liền không có cách nào kết thúc, cậu biết không?” Y tá tùy tiện nói lại làm cho An Dương giật mình.

Ủa!! Tại sao đột nhiên lại thành khuyên nhủ như vậy!

Đã nói cùng nhau hướng tới cuộc sống một tương lai tốt đẹp cơ mà! Chờ đã, Cố Vân Thanh, đừng gật đầu! Cậu gật đầu cái quái gì!

An Dương vội vàng đẩy cô y tá ra khỏi cửa với vẻ mặt kinh hãi, cô y tá lè lưỡi cười ngây ngô rồi bước đi.

An Dương nắm tóc, khổ não thở dài, lại không biết, những lời này vô tình lại cứu Cố Vân Thanh một mạng ở thời điểm về sau.

An Dương điều chỉnh tâm trạng, lại đẩy cửa vào, trông thấy Cố Vân Thanh đang ngẩng đầu nhìn hắn, liền ngồi xuống bên giường bệnh cười nói: “Giang Kế Cầu nói ngày kia anh ta tới đón em, em có thể trở về nhà tắm rửa, thu dọn đồ đạc một chút.”

Cố Vân Thanh mấp máy môi, không trả lời.

Cậu nhớ tới lần mình từng cùng cô gái xa lạ kia tùy tiện nói vài câu, lần xúc phạm đó đã khiến cậu hiểu được tính chiếm hữu điên cuồng của Ngụy Trì. Cậu không tin Ngụy Trì sẽ nguyện ý đem cậu giao cho Giang Kế Cầu, nhưng cậu không tin thì An Dương vẫn làm.

Ngày thứ hai sau khi An Dương đón cậu xuất viện, hắn bắt đầu tỉ mỉ thu dọn đồ đạc cho cậu, thật giống như hai người chia tay nhau trong hòa bình. Cố Vân Thanh bị suy nghĩ của chính mình làm cho giật mình.

Khoảng thời gian này, anh Hổ đã gọi điện tới vài lần, mấy ngày nay hắn bị An Dương cưỡng ép nghỉ, nhàn đến mọc thành cây nấm dài.

“Cậu chủ, cậu thật sự muốn thả cậu ấy đi sao?” Anh Hổ có chút khó tin.

“Ừm.” An Dương dùng bả vai kẹp điện thoại ở bên tai, hai tay sửa soạn vali.

Anh Hổ lẩm bẩm: “Tôi cảm thấy cậu thật sự thích cậu ấy đó.”

Tôi chính là thích em ấy, nên mới thả em ấy đi. Người bạn thích thà tự tử cũng không muốn ở bên cạnh bạn, bạn có thể chịu đựng được sao.

An Dương trong lòng cười lạnh một tiếng, thuận miệng cùng anh Hổ nói vài câu rồi cúp điện thoại, bắt đầu thu dọn quần áo của Cố Vân Thanh vào vali.

Cố Vân Thanh vươn tay nói: “Tôi tự mình làm.”

“Không có việc gì, trên tay em còn có vết thương.” An Dương ngăn cậu.

Cố Vân Thanh không giành được, đành lui về sau, nhất thời có chút mờ mịt.

Ngày mai, mình thật sự có thể rời đi rồi sao?

Ngụy Trì rốt cuộc cũng chán ghét mình rồi?

Cho dù Cố Vân Thanh bối rối mê mang đến đâu, dù An Dương có tiếc đến mấy thì ngày mà Giang Kế Cầu đến đón người cũng đã đến. Bầu trời ngày hôm đó có chút u ám, đêm qua ngẫu nhiên có mưa nhỏ, ngày hôm sau trời vẫn chưa tạnh, An Dương đặt vali ở cửa cho cậu, thở dài một hơi. Cố Vân Thanh do dự vài lần như thể đang ở trong giấc mơ.

An Dương mở cửa từ sớm, đợi chút nữa Giang Kế Cầu đến sợ chính mình lại giống như lần trước Diệp Hàn đến kéo dài thời gian không mở được cửa, cửa nhà Ngụy Trì thật sự quá phức tạp!

Xử lý xong mọi chuyện, An Dương quay người cười với cậu, mở hai tay ra: “Ôm một chút trước khi chia tay?”

Cố Vân Thanh sững sờ tại chỗ, trong mắt hiện lên một tia dò xét.

An Dương hậm hực thu tay về, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng cảnh cáo của hệ thống.

【Tuyên bố mệnh lệnh chi nhánh, ngăn cản Cố Vân Thanh và Giang Kế Cầu gặp mặt, trói buộc Cố Vân Thanh một lần nữa. Nếu kí chủ không hoàn thành mệnh lệnh sẽ bị khấu trừ 20 điểm giá trị cặn bã, giá trị cặn bã trước mắt là 20 điểm.】

【Cảnh báo, kí chủ An Dương đang nghiêm trọng đi chệch khỏi lộ trình ban đầu, giá trị cặn bã sắp có chiều hướng bằng không.】

“Làm sao vậy?” Cố Vân Thanh thấy An Dương lông mày đột nhiên cau lại.

“Không có việc gì, đi thôi.” An Dương nhẹ nhàng đẩy Cố Vân Thanh.

Không ngờ, vừa dứt lời âm thanh cảnh cáo chói tai bắt đầu từng đợt xé nát thần kinh hắn.

【Mệnh lệnh chi nhánh chưa hoàn thành, khấu trừ 20 điểm giá trị cặn bã, giá trị cặn bã trước mắt là 0 điểm.】

【Cảnh báo, cảnh báo, cảnh báo!!】

Tiếp theo là một trận đau đầu kịch liệt, An Dương không kịp đề phòng, co người lại, che đầu, ngồi xụp xuống, đau đớn bắt đầu thở hổn hển.

Chuyện gì xảy ra vậy.

Ánh mắt An Dương bắt đầu mơ hồ, giống như có người đang nắm tóc hắn muốn kéo hắn ra khỏi thân thể này, Cố Vân Thanh không biết làm sao, nửa ôm lấy An Dương đang đau sắp lăn lộn, lớn tiếng hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Không có tiếng trả lời cậu, đôi mắt hắn bởi vì đau đớn mà bắt đầu đỏ ngầu, hắn điên cuồng đập đầu mình, Cố Vân Thanh đành phải kiềm chế hai tay hắn, ngăn cản hắn tự làm hại chính mình.

Một lúc sau, người trong ngực rốt cuộc cũng tỉnh lại, hắn thở nhẹ một hơi nhìn xung quanh, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu, đến khi nhìn thấy vali ở cửa, ánh mắt đột nhiên co rụt lại.

Cố Vân Thanh buông người đứng dậy, đang định kéo hắn đứng lên thì lại đột nhiên bị hắn nắm lấy cổ tay té ngã xuống đất.

Khóe miệng người đàn ông hiện lên một tia giễu cợt, trong lời nói lộ ra vẻ trào phúng quen thuộc mà đáng sợ: “Đồ cũng đã thu dọn xong, cậu là định đi đâu hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play