Trong ly nước cam cô đã bỏ một ít dung dịch màu trắng ở trong lọ thủy tinh, cái nước đó chính là nước bùa ngãi mà cô đã luyện thành.
Chỉ cần cô nói cái gì thì Xuân Hạc sẽ nghe theo răm rắp không dám trái lời, Minh Thư mỉm cười khoái chí nói.
"Haha, để coi lần này ông làm sao mà phát hiện ra tôi? Mộc Khải, ông còn non lắm!"
Cất ly xong cô bước ra ngoài mỉm cười với Xuân Hạc:
"Đi thôi anh!"
"Ừ!"
Xuân Hạc chở cô đến nhà cậu chơi, ở trong nhà cậu bận rộn tấp nập người người đông đúc, hàng xóm ai cũng đến đầy đủ.
Người thì cúng trái cây, hương hoa, tiền bạc, bánh kẹo, người thì đi nước ngọt, người đi thùng bia, người đi rượu,...người người đông đảo, ồn ã, không khí rộn ràng tưng bừng.
Từ phía xa xa cô đã nhìn thấy Xuân Bá đang tiếp rượu cười nói với Mộc Khải và tên đồ đệ của ông ta, cô chỉ cười khẩy một cái rồi chẳng thèm quan tâm.
Bỗng tự nhiên Minh Khang xuất hiện vỗ vai cô một cái bốp.
"Hù! Con gái yêu đến rồi đấy à! Mau vào trong ngồi nào, hahaha..."
Minh Khang dẫn cô vào bàn có Xuân Bá và Mộc Khải, Xuân Hạc niềm nở giới thiệu cô với pháp sư.
"Thưa pháp sư Mộc Khải, đây là bạn hàng xóm của con, cô ấy tên là Minh Thư! Chắc đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau đúng không?"
Mộc Khải nhìn cô từ trên xuống dưới, quan sát một hồi rồi gật đầu nói:
"Đúng vậy! Cô bé này lần đầu tôi gặp đó, không biết là con gái nhà ai nhìn cũng xinh xắn đáng yêu đấy! Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
Minh Thư giả bộ cười hoà nhã nói:
"Thưa bác, cháu là con gái của Minh Khang! Cháu năm nay mười tám tuổi rồi ạ!"
Mộc Khải cười giòn tan:
"Hahaha...thế thì cháu lại bằng tuổi với thằng đồ đệ của bác rồi đấy! Để bác giới thiệu cho cháu, đồ đệ của bác tên là Mộc An năm nay nó cũng vừa tròn mười tám tuổi bằng cháu.
Mộc An ra chào bạn đi con!"
Mộc An đứng dậy giơ tay ra định bắt tay chào cô:
"Xin chào bạn, mình tên là Mộc An!"
Minh Thư tuy rất khó chịu nhưng cô vẫn nở nụ cười trên môi mà bắt tay lại, cô cười nói vui vẻ:
"Xin chào, mình tên là Minh Thư! Rất vui được làm quen với bạn!"
Mộc An nhìn thấy người con gái đứng trước mặt mình toát lên vẻ đẹp kiều diễm, nhưng cậu cảm nhận được xung quanh người cô toát lên một khí chất lạnh lùng khó gần.
Tuy cô rất xinh đẹp kiểu dễ thương, khiến cho cậu có phần rung động, từ trước đến giờ cậu chỉ ở trên núi tu luyện.
Ít khi xuống núi gặp gỡ ai, cho nên không tiếp xúc với con gái bao giờ nên khó tránh được cảm giác rung động.
Minh Thư thấy Mộc An nhìn mình chằm chằm thì cô rất khó chịu, nhưng vẫn phải tỏ vẻ bình tĩnh mỉm cười thân thiện.
"Bạn Mộc An ơi! Bạn ổn không? Sao bạn nhìn mình đắm đuối thế?"
Mộc An như bừng tỉnh, cậu khẽ cười:
"À haha, mình ổn mà bạn! Tại thấy bạn dễ thương quá nên mình nhìn chút thôi!"
Minh Thư khinh bỉ trong lòng, nhưng cô vẫn giả bộ cười e thẹn.
"Bạn quá khen rồi! Mình cũng không dễ thương lắm đâu!"
Mộc An gãi gãi đầu đỏ mặt nói:
"Bạn đừng khiêm tốn vậy chứ, mình thấy bạn rất dễ thương mà! À mình có món quà này tặng bạn nè!"
Mộc An lấy trong túi ra một chiếc vòng có đính đá thạch anh tím, một viên đá nằm ở giữa vòng nhìn rất đẹp và cuốn hút.
Cậu đưa chiếc vòng cho Minh Thư, hai gò má cậu đỏ ửng lên như quả cà chua chín.
"Đây là vòng thạch anh tím rất là hiếm, nó có thể bảo vệ bạn tránh xa khỏi tà khí đó.
Nó còn gọi là đá thanh tẩy, có thể xua tan đi những luồng khí tiêu cực giúp bạn may mắn á!"
Minh Thư nhận lấy chiếc vòng, đúng lúc cô đang cần đá thạch anh tím thì Mộc An lại dâng lên tận tay, có ngu mới không lấy.
Cô mỉm cười dịu dàng đón nhận lấy chiếc vòng.
"Cảm ơn bạn nhiều nha! Đồ quý giá như vậy mà bạn lại cho mình, mình không có gì để tặng lại bạn cả!"
Mộc An gãi gãi đầu:
"Hahaha...bạn không cần tặng lại cho mình đâu! Bạn nhận quà của mình là mình cảm thấy rất vui rồi!"
Minh Thư thấy cậu ta có vẻ cũng tốt không xấu xa lắm, mỗi tội hay nhiều chuyện thôi, nên cô quyết định sẽ tặng lại một món quà.
Cô cũng không muốn mắc nợ với Mộc An, cô lấy từ trong túi ra một lá bùa hộ mệnh.
Cô đưa cho Mộc An và mỉm cười nói.
"Mình không có quà nào cho bạn cả! Nhưng mình được mẹ mình cho một lá bùa hộ mệnh, mình đã mang theo nó từ nhỏ.
Bây giờ mình tặng nó lại cho bạn, nó sẽ giúp bạn tránh được một mạng nếu bạn gặp nguy hiểm đến tính mạng!"
Mộc An nhận lấy lá bùa hộ mệnh, cậu cầm lá bùa trong tay cảm nhận được linh lực toát ra từ trong lá bùa.
Cậu mỉm cười hài lòng, đúng là một lá bùa tốt.
"Mình cảm ơn bạn nha! Nhưng nếu bạn cho mình rồi thì bạn phải làm sao đây? Nó là bùa hộ mệnh mà mẹ bạn đã tặng cho bạn mà!"
Minh Thư xua tay:
"Không sao đâu! Mình vẫn còn bùa bình an mà, với lại bạn cũng cho mình chiếc vòng thạch anh tím rồi.
Nó cũng sẽ bảo vệ mình, nên bạn yên tâm đi nha!"
Mộc An cảm thấy có lý nên cậu gật đầu:
"Ừm, mà bạn đói chưa? Mau ngồi xuống nhập tiệc chung với mọi người nè!"
"Ừm, mình cũng thấy đói rồi á!"
Hai người ngồi xuống bàn, Mộc Khải thấy Mộc An quan tâm đến Minh Thư như vậy thì ông khẽ cười lớn.
"Hahaha...cái thằng nhóc này được lắm! Mới xuống núi mà đã nhìn trúng con gái nhà người ta rồi!"
Mộc An đỏ mặt càm ràm:
"Sư phụ! Người đừng nói linh tinh!"
Mộc Khải đùa giỡn:
"Ta nào có nói linh tinh, cái vòng thạch anh tím khó khăn lắm con mới lấy được, ta xin mà con chẳng thèm cho sờ một cái.
Vậy mà con lại đem tặng cho con gái nhà người ta, đủ hiểu con thích cô ấy rồi khỏi chối! Làm sao mà đòi qua mắt sư phụ chứ hahaha..."
Mộc An mặt đỏ bừng bừng vì bị nói trúng tim đen:
"Ơ kìa sư phụ! Người ăn nhiều một chút cho có nhiều sức khoẻ!"
Mộc An lấy đũa gắp đồ ăn bỏ vào chén cho Mộc Khải lia lịa để bịt miệng ông ta lại, cậu ngượng muốn chín mặt luôn mà sư phụ cứ chọc cậu hoài.
Xuân Hạc chứng kiến được cảnh tượng vừa rồi thì vô cùng tức giận, máu ghen nổi lên, cậu thích Minh Thư rất nhiều.
Chẳng qua là cậu chưa có dũng khí để bày tỏ tình cảm với cô, thế mà cái tên đồ đệ Mộc An này vừa xuống núi đã tia gái.
Mà hắn để ý ai cũng chẳng nói, đằng này hắn lại để ý đến Minh Thư mới khiến Xuân Hạc phát điên lên.
Xuân Hạc định đứng dậy đập bàn đánh dấu quyền sở hữu, thì Minh Thư phát hiện cậu sắp có ý định làm điều gì đó gây bất lợi cho mình.
Cô niệm chú ngữ, bùa ngãi trong người Xuân Hạc bắt đầu phát huy tác dụng, cô ra lệnh cho Xuân Hạc ngồi xuống không được làm càng.
Tự nhiên cậu đang đứng lên bỗng chốc ngồi xuống ngoan ngoãn, Minh Thư thở phào nhẹ nhõm, may là không có ai phát hiện.
Vì lúc cô niệm chú là cô đã cố tình nhấp máy môi, dùng tay che miệng lại giả bộ ho khan vài tiếng.
Nên không bị ai phát hiện, cũng may cô thông minh nên đã bỏ bùa cho Xuân Hạc trước.
Chứ không mọi chuyện hôm nay lại bị cậu phá cho banh chành hết rồi.
Kế hoạch có chút thay đổi, cô cứ tưởng Mộc Khải và đồ đệ của ông ta hay nảy sinh nghi ngờ, nên cô mới thủ sẵn như vậy.
Không ngờ rằng hai người họ chẳng có động thái nào, mà Mộc An lại còn để ý đến cô nữa.
Nên cô sẽ thay đổi kế hoạch, trước tiên cứ án binh bất động trước đã, không cần phải quá thể hiện đối phó với hai người đó làm gì.
Về phía Tiểu Hồ, cậu đem lá bùa hiệu lệnh đi vào sào huyệt của mình, nhìn thấy Tiểu Linh và An Long, An Liên đang nằm ngủ say trong quan tài.
Cậu dùng linh lực đá vào quan tài rồi hét lên.
"Dậy đi mọi người ơi!"
Bùm bùm
Cả ba người đang ngủ ngon thì bị đánh thức, khiến bọn họ vô cùng phẫn nộ.
Tiểu Linh bực mình nói.
"Kẻ nào dám phá giấc ngủ của tao thì tao sẽ giết ch.ết kẻ đó!"
Cô vừa mở mắt ra thì thấy Tiểu Hồ đứng chống nạnh ở trước mặt mình.
"Cái gì? Ngon nói lại xem nào? Muốn giết ai hả?"
Tiểu Linh bị Tiểu Hồ doạ cho tím người, cô giật mình đổ mồ hôi hột.
"À thì ra là Hồ đại ca, có chuyện gì mà đích thân Hồ Ca phải đến tận đây vậy?"
Tiểu Hồ giơ lá bùa hiệu lệnh lên rồi nói với giọng uy nghiêm với tư cách là đại ca nói với các huynh muội.
"E hèm, đương nhiên là có chuyện rồi! Đây là lá bùa hiệu lệnh mà chủ nhân đã giao phó cho ta, các ngươi mau mau chấp hành hiệu lệnh!"
Tiểu Linh nhìn An Long rồi lại quay sang nhìn Tiểu Hồ, cô ngơ ngác hỏi.
"Ủa, có chuyện gì vậy ạ? Chủ nhân muốn giao nhiệm vụ gì cho chúng tôi vậy?"
Tiểu Hồ khoanh tay trước ngực nói:
"Chủ nhân ra lệnh cho các ngươi đêm nay đi giết ch.ết ba người trong làng, Tiểu Linh ngươi khi còn sống rất am hiểu nơi này.
Ngươi mau dẫn đường cho An Long đến giết ch.ết ba người này cho ta, một người là thầy giáo dạy học kế bên nhà Tiểu Linh.
Một người là Y Khả kế bên nhà của An Long, một người là bà vợ của ông chồng say xỉn cách nhà trưởng làng khoảng vài căn nhà.
Hai người mau chấp hành mệnh lệnh, nên nhớ giết người xong nhớ đem xác về sào huyệt để ta kiểm tra có nghe rõ chưa?"
Tiểu Linh và An Long nhìn nhau, hai người đều thở dài ngao ngán, không biết bọn họ lại làm gì khiến cho chủ nhân muốn đuổi cùng giết tận đến như vậy.
Nhưng dù sao đây cũng là mệnh lệnh hai người đành phải chấp nhận nghe theo thôi, Tiểu Linh và An Long gật đầu cung kính chấp tay nhận lệnh.
"Vâng, Tiểu Linh và An Long xin nhận nhiệm vụ ạ!"
Tiểu Hồ cười lớn:
"Rất tốt, ta cho các ngươi khoảng 2 giờ để giết ch.ết bọn họ! Không thể kéo dài quá lâu, đừng bắt rắn động cỏ, khiến cho hai thầy trò Mộc Khải phát hiện được!"
"Tuân lệnh!"
Nói xong Tiểu Linh và An Long bắt đầu rời khỏi sào huyệt và tiến đến làng Hành Sơn, còn Tiểu Hồ thì đi vào nghĩa trang tìm lại xác của gã đàn ông say xỉn hôm trước.
Nhưng lạ thật, cậu tìm hoài mà chẳng thấy xác đâu.
"Rốt cuộc cái xác đã biến đi đâu mất rồi?"