Trong lúc đó Tiểu Hồ đã đứng ở đằng xa quan sát và đã chứng kiến hết tất cả, cậu đứng cười nửa miệng.
"Hừ, đã bị phát hiện ra rồi sao? Mình phải đi báo cho chủ nhân biết mới được!"
Ở phía bên kia, Minh Thư và Xuân Hạc cũng đã hái thuốc xong, hai người chuẩn bị xuống núi.
"Hôm nay thu hoạch nhiều thảo dược ghê, chúng ta mau đi về thôi anh!"
Xuân Hạc cười tươi:
"Ừm, về thôi em! Trời cũng sắp tối rồi!"
Minh Thư vui vẻ đi với Xuân Hạc xuống núi thì bất chợt cô vấp trúng một vật gì đó, khiến cô té ngã xuống đất.
Bịch
"Á!"
"Minh Thư, em có bị làm sao không?"
Xuân Hạc hốt hoảng đỡ cô ngồi dậy, cô nhăn mặt xoa xoa cái chân.
"A, bị trầy xước nhẹ thôi, không sao đâu anh!"
Xuân Hạc nhìn thấy đầu gối của cô trầy xước chảy cả máu, cậu tặc lưỡi nói.
"Chảy máu chân mà còn nói là không sao à! Em bất cẩn thật đó, thôi để anh cõng em xuống núi vậy!"
Minh Thư lắc đầu:
"Không sao đâu, em tự đi được mà!"
Xuân Hạc thở dài:
"Haizz, em cứng đầu thật đó!"
Minh Thư ngó quanh nhìn xem hồi nãy mình bị vấp trúng vật gì, cô nhìn quanh một hồi thì phát hiện ra một cổ quan tài đã bị mục nát.
Nó đã bị thiên nhiên ăn mòn đến nỗi chỉ cần búng tay là nắp quan tài sẽ bị vỡ vụn, cô tò mò mở nắp quan tài ra thì phát hiện chấn động.
"Trời ơi! Huyết linh chi!"
Cô không thể tin vào mắt mình, vừa mừng rỡ vừa sung sướng, không thể tin được loại huyết linh chi hiếm có khó gặp này lại ở ngay trước mặt mình.
Huyết linh chi là loại thực vật âm khí có tính hàn rất cao, nó chỉ mọc ở trong quan tài của người chết nhưng không phải quan tài nào cũng có huyết linh chi.
Chỉ có quan tài lâu năm mà xác chết nằm trong quan tài lại chết oan oán khí nồng đậm mới sản sinh ra huyết linh chi, loài nấm này có tác dụng bào chế ra độc dược khiến yêu ma quỷ quái đều khiếp sợ không dám đến gần.
Minh Thư lấy trong người ra một lọ thủy tinh có chứa bột chu sa, cô đổ vào huyết linh chi một ít bột, bỗng nhiên cây huyết linh chi này toả ra mùi quỷ khí nồng đậm.
Minh Thư lấy tay bịt mũi lại, sau khi mùi quỷ khí bốc hơi ra hết thì cô lấy tay ngắt huyết linh chi bỏ vào túi áo của mình.
Xuân Hạc hồi nãy chưa kịp bịt mũi lại nên đã vô tình hít một ngụm quỷ khí, khiến tinh thần suy giảm chóng mặt buồn nôn khó thở.
Đôi mắt chuyển sang màu đỏ ngầu như máu, cậu nhìn chằm chằm vào Minh Thư rồi chạy đến định bóp cổ cô.
Minh Thư biết cậu đã trúng quỷ khí, cô liền vẽ trên không trung chữ Sắc rồi niệm chú.
"Phá!"
Bùm
Quỷ khí ở trong người Xuân Hạc tan biến, cậu ngất xỉu xuống đất, cô đỡ người cậu ngồi dựa vào gốc cây.
Cô lay lay cánh tay của Xuân Hạc.
"Anh ơi! Anh mau tỉnh dậy đi!"
Xuân Hạc từ từ tỉnh dậy, cậu mở mắt ngó nghiêng xung quanh.
"Ủa? Anh mới vừa ngủ gật hả?"
Minh Thư cười cười:
"Đúng rồi anh! Thôi mau về nhà đi trời sắp tối rồi á!"
"Ừ, nhưng mà sao thấy cứ là lạ ở chỗ nào ấy nhỉ?"
Xuân Hạc gãi gãi đầu cảm thấy mình vừa mới quên một chuyện gì đó, Minh Thư kéo tay cậu lôi đi.
"Mau về nhà thôi anh ơi, trời tối ở trên núi nguy hiểm lắm!"
"Ừ thôi được rồi, mình về thôi em!"
Xuân Hạc chở Minh Thư đi đường mòn xuống núi, vừa đi Minh Thư vừa suy nghĩ cây huyết linh chi tốt nhất là không để cho Xuân Hạc biết.
Cô sợ cậu sẽ lỡ miệng nói cho Xuân Bá nghe, rồi ông ta lại đi nói cho Mộc Khải nghe.
Cây huyết linh chi khó gặp như vậy, chắc chắn ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua nó được rồi.
Vậy nên cô đã dùng bùa xoá đi một phần ký ức của cậu về cây huyết linh chi đó, như vậy sẽ chẳng ai biết được cô có huyết linh chi trong tay.
Cuối cùng thì hai người cũng về đến tiệm thuốc, Xuân Hạc dắt xe vào cổng rồi nói.
"Đến nơi rồi đó, em mau vào trong cất thảo dược đi! Anh ở ngoài này đợi em!"
Minh Thư khó hiểu:
"Ủa anh đứng ở đây đợi em làm gì? Sao anh không về nhà của anh đi!"
Xuân Hạc tươi cười:
"À quên nói cho em biết! Tối nay nhà anh tổ chức đám giỗ cho bà nội, nên anh muốn mời em qua chơi ấy mà.
Ba em cũng đồng ý cho em qua nhà anh chơi rồi còn gì, ba anh còn mời pháp sư Mộc Khải tới chơi nữa đó! Em có muốn đi không?"
Minh Thư nghe nhắc đến Mộc Khải cô liền cảm thấy khó chịu, cái tên pháp sư khùng điên đó khó khăn lắm mới không đến làm phiền cô.
Bây giờ Xuân Hạc lại còn mời cô và hắn ta đến nhà chơi, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Cô định từ chối, nhưng Xuân Hạc cứ nhất quyết bắt cô phải đi, cô không còn cách nào khác là đành phải đồng ý đến nhà cậu chơi thôi.
Chỉ cần che giấu thực lực và khí tức, thì cái tên Mộc Khải đó sẽ chẳng thể nào đánh hơi ra cô được đâu.
"Được rồi, em cất thảo dược xong ra liền anh đợi em tí nha!"
"Ừ nhanh lên đó!"
"À mà để em đi tắm cái đã, ngày hôm nay đi hái thảo dược bẩn hết cả người rồi!"
"Ừ vậy em tắm đi, anh đợi em!"
"Vâng!"
Nói xong cô bước vào tiệm thuốc cất thảo dược cô lấy một cái hộp gỗ bỏ huyết linh chi vào rồi đóng hộp lại.
Tiểu Hồ từ phía sau hù cô một cái khiến cô giật bắn mình.
Hù
"Á..."
"Hehe hết hồn chưa?"
"Cái con cáo điên này ngươi muốn chết à?"
Minh Thư nổi giận đùng đùng, toả ra hàn khí lạnh buốt hết sống lưng, Tiểu Hồ sợ hãi xoắn cả đuôi lại, cậu lắc đầu kịch liệt.
"Huhu không dám, tôi sai rồi chủ nhân! Lần sau tôi không dám làm như vậy nữa!"
Minh Thư tặc lưỡi:
"Cậu mau đem hết đống thảo dược này cất vào tủ thuốc cho tôi!"
Tiểu Hồ tuân lệnh, cậu cầm lấy số thảo dược đem đi cất vào tủ, cậu ngửi ngửi đánh hơi được mùi của huyết linh chi.
"Á, sao lại có mùi của huyết linh chi?"
Minh Thư cười nhếch mép:
"Ái chà, con cáo nhà ngươi cũng biết huyết linh chi à!"
Tiểu Hồ hất mũi:
"Chứ sao! Tôi sống 300 năm nay chẳng lẽ chưa gặp qua bao giờ!"
Minh Thư cười hài lòng:
"Được rồi coi như cậu giỏi, đây là huyết linh chi! Cậu phải bảo vệ nó thật tốt, nó có tác dụng để tôi điều chế thuốc đấy.
Đừng làm mất nghe chưa?"
Tiểu Hồ xua tay:
"Thôi, đồ quý giá như vậy cô nên cất đi đừng đưa cho tôi!"
"Hừ, vậy thôi tôi cất đây!"
"À đúng rồi chủ nhân!"
"Hử? Chuyện gì?"
"Hồi chiều tôi thấy dân làng tập trung đông lắm..."
Tiểu Hồ bắt đầu kể lại chi tiết câu chuyện hồi chiều cho Minh Thư nghe, cô nghe xong thì chỉ biết cười lạnh lùng.
"Hừ, cuối cùng cũng có người để ý đến chuyện này rồi sao?"
Tiểu Hồ gật đầu:
"Đúng vậy thưa chủ nhân, tôi còn nghe cái lão già Xuân Bá đó nói là sẽ đi tìm Mộc Khải để hỏi ấy!"
Minh Thư cười lạnh:
"Ồ vậy sao? Hôm nay có những ai thắc mắc thế!"
Tiểu Hồ nhớ lại:
"Hình như có ba người thắc mắc á chủ nhân! Cái ông hàng xóm Hạt Dư gần nhà thiếu nữ đã chết giờ thành lệ quỷ á, thiếu nữ đó chính là Tiểu Linh.
Rồi cái bà có ông chồng đi nhậu say xỉn bị tôi bắt cho An Long hút máu đó, còn có dân làng cũng thắc mắc bà An Liên đi đâu mất tiêu, nhưng mà trong số đó tôi thấy Y Khả gần nhà bà An Liên là hỏi về bả nhiều nhất luôn á!"
Minh Thư lấy tay mân mê lá bùa hiệu lệnh nói khẽ:
"Vậy ư? Thế thì tối nay hành động thôi! Cậu cầm lấy lá bùa hiệu lệnh này, đi ra sào huyệt của chúng ta rồi ra lệnh cho Tiểu Linh và An Long tối nay xử lý ba đứa nhiều chuyện đấy đi!"
Tiểu Hồ cầm lấy bùa hiệu lệnh:
"Vâng, thưa chủ nhân! Tôi vẫn còn thắc mắc, tối nay chủ nhân đi ăn giỗ nhà Xuân Bá còn có Mộc Khải ở đó.
Liệu ông ta có đánh hơi ra được chúng ta không?"
Minh Thư cầm trong tay một lọ thủy tinh có chứa dung dịch màu trắng trong suốt, cô lắc lắc lọ thủy tinh đó mà nói với giọng thanh thoát nhưng vô cùng đáng sợ.
"Haha, không cần phải lo lắng đâu! Chuyện Mộc Khải cứ để tôi lo, cậu chỉ cần ra lệnh cho Tiểu Linh và An Long xử lý ba người nhiều chuyện đó là được rồi.
Nên nhớ cái xác nào đã bị An Long cắn thì cậu hãy đem cái xác đó về sào huyệt luôn đi, cái xác đã nhiễm độc cương thi sớm muộn gì cũng sẽ biến thành cương thi thôi!"
Tiểu Hồ thắc mắc:
"Nhưng cái xác của gã say xỉn hôm trước bị An Long cắn sao lại không biến thành cương thi, Tiểu Linh cũng vậy?"
Nhờ Tiểu Hồ nói Minh Thư mới chợt nhớ ra:
"À, thì cái xác của Tiểu Linh đã được tôi thanh tẩy rồi nên không bị nhiễm độc cương thi, tôi cũng luyện hồn của Tiểu Linh thành lệ quỷ nên không có gì phải đáng lo.
Còn về phía cái gã đàn ông say xỉn đó đúng là tôi đã quên mất, haizz sơ sẩy ông ta rồi, chắc tối nay ông ta sẽ thành cương thi đó.
Trong lúc mọi chuyện chưa đi quá xa, cậu hãy mau đi tìm cái xác của gã ấy cho tôi rồi đem về sào huyệt! Đừng để cho cái tên Mộc Khải đó biết được trong làng xuất hiện cương thi!"
Tiểu Hồ tuân lệnh:
"Vâng thưa chủ nhân, bây giờ tôi sẽ đi làm ngay ạ!"
Minh Thư mỉm cười:
"Tốt! Mau đi đi, tôi đợi tin tốt từ cậu!"
Nói xong Tiểu Hồ hoá thành làn khói rồi biến mất, Minh Thư mỉm cười lạnh lùng rồi cô cất huyết linh chi vào cơ quan của mình.
Sau đó thì cô đi tắm, tắm xong cô lựa một cái váy màu trắng nhẹ nhàng nhưng toát lên vẻ đẹp trong sáng.
Cô bước ra ngoài Xuân Hạc nhìn thấy thì mê mẩn không thôi.
"Quao, nhìn em thật đẹp!"
Minh Thư cười dịu dàng:
"Anh thấy em mặc bộ này trông có ổn không?"
Xuân Hạc giơ ngón cái lên:
"Rất đẹp luôn á, thôi sắp tới giờ rồi em lên xe anh chở em đi nè!"
Minh Thư lắc đầu:
"Không vội, hồi nãy anh chờ em cũng lâu chắc anh khát nước rồi nhỉ? Em có pha ly nước cam anh uống cho đỡ khát nè!"
Minh Thư bước vào nhà lấy một ly nước cam ra đưa cho Xuân Hạc, đúng lúc cậu đang khát nước thế là cầm lấy ly nước cam nốc hết một hơi cạn sạch.
"Ừng ực, khà, đã khát quá! Em pha nước cam rất là ngon luôn!"
Minh Thư cầm lấy cái ly không, cô cười e thẹn:
"Nếu ngon thì lần sau anh đến tiệm thuốc em pha cho anh uống nữa nha!"
Xuân Hạc mắt sáng rỡ:
"Em nói thật chứ! Vậy thì còn gì bằng!"
"Em nói thật mà, thôi để em đi cất ly đã rồi mình đi ha!"
"Ừ nhanh lên nha em!"
"Em biết rồi!"
Nói xong cô đi cất ly, khoé môi cô khẽ nhếch lên.
"Trúng chiêu rồi!"