Nàng và Nguyễn Trinh đều đổ rác mỗi ngày, sẽ không bao giờ để rác trước cửa.
Vào những ngày trong tuần, một vài chủ nhà tạm thời đặt các túi rác ở cửa, sau đó mang chúng xuống cầu thang và ném chúng vào thùng rác khi họ ra ngoài.
Khi những con mèo hoang trong khu dân cư tìm kiếm thức ăn, chúng sẽ vô tình kéo túi rác đến trước cửa nhà người khác, những người khác sẽ chụp ảnh và đăng lên nhóm chủ sở hữu, lên án họ vì hành vi vô văn hóa.
Sau khi quở trách, đợi hàng xóm đến nhận rồi mới thu dọn, nếu không ai nhận thì xem như chủ nhà xui xẻo, tự thu dọn.
Đội ngũ quản lý tài sản đã nhiều lần nói rằng phải đề cao văn minh và chất lượng, vứt rác xuống tầng dưới kịp thời và không để rác trước cửa quá lâu, nhưng không thể thuyết phục được một số chủ sở hữu hoặc người thuê nhà.
Những túi rác do những con mèo hoang nhỏ kéo đi thường bị gặm nát thành từng mảnh, trên mặt đất còn sót lại những mẩu vụn thức ăn.
Túi rác màu đen trước mặt mặc dù bốc lên mùi ôi thiu nhưng không hề có dấu hiệu bị hư hại, miệng túi được buộc chặt.
Tống Nhĩ Giai nín thở, lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh túi rác rồi gửi cho chủ nhóm khu dân cư, hung hăng hỏi:"Ai vậy? Vứt rác trước cửa nhà tôi vào mùa hè, thối muốn chết, đều là hàng xóm, có văn hóa không vậy, mau đến mang đi đi, nếu không tôi sẽ xem camera và tố trong nhóm đấy, tiện đường đến tìm các người nói rõ!"
Nói xong, nàng vội mở cửa bước vào nhà, hớp một ngụm không khí trong lành rồi tự rủa thầm: "ĐM! Vô văn hóa! Thiểu năng!"
Chú mèo con một mắt trong nhà nhảy khỏi nhà cây, kêu meo meo, chạy lon ton ra cửa, đôi mắt to tròn đảo xung quanh, ngước nhìn nàng và meo meo với nàng.
Con vật nhỏ lông xù đã xua tan phần lớn cảm giác buồn nôn ngay lập tức, nhưng Tống Nhĩ Giai bị ám mùi đến mức không còn muốn ăn trái cây và cảm thấy bản thân không sạch sẽ.
Nàng đứng dậy, cất quả dưa hấu vào tủ lạnh, định đi tắm.
Con mèo của nàng tên Cát Tường, rất dính người, nàng đi đến đâu nó đều theo đến đấy. Lúc nàng tắm, nó sẽ ngồi xổm bên ngoài cửa kính trong suốt của phòng tắm và ngước nhìn nàng, thỉnh thoảng lại kêu meo meo vài tiếng, gõ gõ vào cửa, sợ nàng chết đuối trong đấy.
Hôm nay Cát Tường không đi theo nàng, nó chỉ đi vòng qua cửa, đứng lên, dùng móng vuốt cào cửa, lớn tiếng kêu meo meo.
Tống Nhĩ Giai nói: "Bên ngoài hôi chết đi được. Không biết ai vứt rác trước cửa nữa, chúng ta đừng ra ngoài, mau đến đây nào."
Chú mèo nhìn nàng một cái, quay lại, tiếp tục cào cửa.
Tống Nhĩ Giai sợ mùi hôi thối sẽ lọt vào người chú mèo con dễ thương của mình qua khe cửa nên vội vàng chạy tới bế Cát Tường ra.
Khi nàng bước đến phòng khách, cúi người đặt con mèo xuống, trong lòng lại xuất hiện cảm giác khó chịu.
Sự khó chịu này nhanh chóng biến thành sự lo lắng không thể giải thích được, Tống Nhĩ Giai do dự một lúc rồi lại bước đến cửa, nín thở, nhìn ra ngoài qua mắt mèo.
Qua mắt mèo, nàng nhìn thấy không gian vặn vẹo bên ngoài.
Ngày thường nhìn không sao, nhưng khi nhìn vào ngày hôm nay, cảm giác vặn vẹo này thật khó hiểu.
Nàng nén sự khó chịu trong lòng, cẩn thận quan sát.
Ngoài cửa trống không, không thấy bóng người.
Nàng lấy điện thoại di động ra, nhưng không ai trong nhóm chủ sở hữu phản hồi, có lẽ đã quen với nó.
Tống Nhĩ Giai đang định đi ra ngoài xem trong túi rác bên ngoài cái gì, vừa mới chạm vào khóa cửa lại nhớ đến mùi hôi thối đau đầu vừa rồi nên đành kìm lại, quay về phòng khách, lấy khẩu trang và bao tay từ hộp y tế ra mang vào.
Ngay khi định ra ngoài, nàng suy nghĩ rồi tìm thông tin liên lạc của bảo vệ khu dân cư.
Nàng đã sống ở khu dân cư này hơn mười năm, quản lý tài sản và an ninh cũng như cảnh sát khu vực này hầu như đều biết hoàn cảnh gia đình nàng, mỗi khi cần giúp đỡ, họ căn bản sẽ không từ chối.
Nàng gọi điện cho chủ đầu tư: "Chào dì Trương, cháu là Tiểu Tống từ 15xx. Hôm nay có người ném một túi rác màu đen trước cửa nhà cháu. Nó có mùi hôi. Cháu không biết trong đó có gì. Cháu sợ quá, dì có thể lại xem một chút không? Cháu gọi bác Lưu đến xem cùng nhé?"
Sau đó là bảo vệ trực ban.
Mặc dù chỉ hơi sợ hãi, nhưng Tống Nhĩ Giai đã tăng nỗi sợ hãi lên gấp mười lần trên điện thoại vì lý do an toàn.
Trong khi đợi chủ đầu tư và nhân viên bảo vệ đến, Tống Nhĩ Giai đã hỏi Nguyễn Trinh trên WeChat: "Chị giáo Nguyễn thân mến, bác sĩ Nguyễn, Nguyễn Cát Tường, Nguyễn cục cưng, khi nào chị về vậy?"
Vài giây sau Nguyễn Trinh mới trả lời:"Đang trên tàu điện ngầm."
"Được rồi, chú ý an toàn, chú ý nhìn xem có tên b.iến thái nào đi theo chị không nhé!"
"Em mua dưa hấu rồi, chúng ta ăn hết dưa hấu trước đã."
"Ừm."
Tống Nhĩ Giai không nói với Nguyễn Trinh về túi rác màu đen bị ném ở cửa, nàng sợ Nguyễn Trinh sẽ suy nghĩ nhiều, sẽ lo lắng.
Dù sao cũng sắp về rồi, về rồi nói cũng không muộn.
Lúc này, nàng mới trải qua cảm giác chỉ báo chuyện tốt, không nói chuyện xấu, chở che cho con nhỏ.
Ôi.
Buồn nôn quá.
*
Khu dân cư này đã có tuổi, người sống ở đây cơ bản đều dìu già dắt trẻ, mấy năm gần đây có người lần lượt chuyển đi, nhà cửa bỏ trống, mèo hoang cũng dìu già dắt trẻ tiến vào, đến mùa động d.ục lại gào meo meo.
Người chủ phản ứng vài lần, quản lý khu dân cư và bảo vệ đến bắt chúng, bắt được một hộp lớn mèo con và ném chúng ra xa. Người quản lý tài sản chịu không nổi nên ngày nào cũng lái xe đến xem, cuối cùng không chịu được sự cắn rứt lương tâm nên đã xách một hộp mèo về nhà, hỏi thăm từng người thân, bạn bè có muốn nuôi mèo không, rồi tặng từng con một.
Người quản lý tài sản đã cầu xin tất cả những người chủ trong nhóm đừng cho mèo hoang ăn, nếu bắt được thì họ cũng không biết xử lý như thế nào, cũng không nỡ vứt bỏ.
Phần lớn thời gian Tống Nhĩ Giai sống trong khuôn viên trường, thỉnh thoảng khi nhìn thấy chúng sẽ bắt lấy để xua đuổi côn trùng và trứng ký sinh, đồng thời tìm người nhận nuôi sau khi nuôi vài ngày.
Nàng đã giúp người quản lý liên hệ với tổ chức cứu hộ động vật và trao tặng những chú mèo con bị bắt, nhưng đến ngày nay vẫn chưa bắt hết.
Bên cạnh việc mèo hoang liên tục sinh mèo con, còn có chủ, người thuê bỏ rơi mèo khi chuyển nhà, mèo nhà trở thành mèo hoang.
Khi Nguyễn Trinh về đến nhà, cô nhìn thấy khoảng chục con mèo đang nằm trong bóng râm, l.iếm lông trong khoảng sân nhỏ tại tầng một của tòa nhà A. Cư dân ở tầng một là một ông già thường cho mèo con ăn trong sân, còn có nhiều cây và hoa.
Lúc ông lão đang chợp mắt trên chiếc ghế bập bênh ngoài sân, con mèo ngồi xổm dưới chân ông lão và ngủ, khung cảnh rất ấm áp.
Nguyễn Trinh nhớ lại lần cuối cô và Tống Nhĩ Giai về nhà sau khi mua sắm trong siêu thị, đôi mắt của Tống Nhĩ Giai sáng lên, lấy một túi đồ ăn vặt lắc qua lắc lại, rất đáng yêu.
Nguyễn Trinh lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh những chú mèo trong sân và gửi cho Tống Nhĩ Giai.
Tống Nhĩ Giai không trả lời.
Nguyễn Trinh cất điện thoại di động, đi về phía nhà.
Bước ra khỏi thang máy, đến cửa nhà đã thấy xung quanh rất nhiều người, mùi cay xè xộc thẳng vào mũi.
"Báo cảnh sát, chúng ta nhất định phải báo cảnh sát, kiểm tra camera nữa! Làm sao có thể được, con bé là con gái, bộ dạng đáng sợ như vậy, còn thành mảnh vụn nữa, thiếu đạo đức quá!"
"Các bạn nhân viên bảo vệ cũng nên chú ý. Những người lạ mặt khả nghi sẽ đến và đặt nhiều câu hỏi hơn. Hiện tại, shipper giao hàng, giao đồ ăn đều có thể tùy tiện ra ra vào vào, không an toàn."
"Không có cách, chúng tôi cũng sẽ bị phàn nàn nếu không cho shipper mang đến tận cửa, một số là do thương nhân phụ cận tự mình giao đến, không có đồng phục shipper, làm sao nhận ra được? Thấy anh ta cầm gì đó trong tay rồi cho lên thôi."
"Tôi thấy gần đây trong cộng đồng có một số người khả nghi. Lần trước tôi có nghe ông già ở tòa nhà A nói ban ngày có ai đó đã trộm mèo của ông ấy rồi bế đi đấy."
"Cái đó là bị đứa trẻ ở tòa nhà B lấy mất."
"Mấy người trực ca đêm chú ý tăng cường tuần tra hơn đi. Em gái, hiện tại ở đây có mấy người ở?"
Mọi người đều mang khẩu trang và găng tay nói chuyện. Nguyễn Trinh cau mày, tìm kiếm Tống Nhĩ Giai giữa đám đông đang bàn tán xôn xao.
Tống Nhĩ Giai cũng mang khẩu trang và găng tay, dựa vào cửa, khoanh tay, ánh mắt lạnh như băng, im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào túi rác màu đen trên mặt đất.
Nguyễn Trinh bước đến, hỏi:"Sao vậy?"
Tống Nhĩ Giai nhìn thấy Nguyễn Trinh, ánh mắt dịu đi đôi chút, đưa cho cô một chiếc khẩu trang, bình tĩnh nói: "Có người để xác mèo con chết trước cửa nhà chúng ta."
Nàng chỉ nói xác mèo con, nhưng thực tế, chiếc túi màu đen chứa các mảnh thi thể của mèo con.
Một con mèo nhỏ bị chặt thành từng mảnh, lông dính đầy máu khiến tim Tống Nhĩ Giai đau nhói.
Khi ban quản lý tài sản và bảo vệ đến kiểm tra, họ cũng gọi chú dọn dẹp ở tầng dưới lên cùng. Ông ấy vừa mở túi ra thì đã giật mình hoảng sợ, chạy vào nhà vệ sinh của nàng để nôn ọe. Quản lý và bảo vệ giật mình, hô hoán lên làm hàng xóm hoảng sợ.
Hàng xóm chạy ra xem chuyện gì, bà ấy cũng là một bà lão yêu mèo, nhà có ba con mèo. Khi nhìn thấy những chú mèo trong chiếc túi đen, bà lập tức òa khóc, nói muốn chôn chúng trong bồn hoa dưới lầu.
Tống Nhĩ Giai tỏ ra bình tĩnh đến kinh ngạc, nói rằng nàng sẽ đợi cảnh sát đến chụp ảnh thu thập bằng chứng rồi mới xử lý.
Loại thủ đoạn không biết xấu hổ này có thể khiến người bình thường sợ hãi, nhưng lại không thể dọa được nàng, chỉ khiến nàng muốn báo thù mà thôi.
Nàng có người để nghi ngờ, nhưng vẫn phải gọi cảnh sát trước, điều tra và theo dõi, sau đó tìm người dàn xếp tính sổ.
Bác gái quản lý, chú bảo vệ và những người hàng xóm đến xem náo nhiệt đều vây quanh, hỏi han cả hai.
Hai người có quan hệ gì?
Bạn bè.
Buổi tối ngủ có đóng cửa sổ kỹ không?
Có.
Có phải kết bạn với những người xấu không?
Không có, chúng tôi là người đứng đắn.
Có phải nợ tiền bài bạc không?
Không có, chúng tôi đều làm việc đàng hoàng. Nhĩ Giai ở đơn vị XX, tôi ở Tam viện.
Vừa nghe đến Tam viện, mọi người đều im lặng.
Đây là bệnh viện tâm thần nổi tiếng trong thành phố.
Người quản lý tài sản phá vỡ sự im lặng và hỏi: "Có phải một trong những bệnh nhân của cô muốn trả thù không?"
Nguyễn Trinh nghĩ đến Hứa Trường Phong, gật đầu: "Không loại trừ khả năng này."
Người hàng xóm nói: "Cô gái xinh đẹp, sạch sẽ này sao lại làm việc ở một nơi như vậy? Lần trước tôi cũng có xem tin tức, nói có bệnh nhân ở một thành phố nào đó đi theo bác sĩ về nhà, chém chết con của bác sĩ, nguy hiểm biết bao. "
Nguyễn Trinh trả lời: "Không phải tất cả bệnh nhân đều như vậy."
Hành vi phạm tội của một số bệnh nhân tâm thần là do không kiểm soát được bản thân về thể chất và tâm lý, là tội bệnh h.oạn. Tuy nhiên, có một số "người bình thường" dùng dao tấn công mọi người vì ác ý và sau đó nói dối rằng họ bị bệnh tâm thần nhằm trốn tránh trách nhiệm hình sự, điều này càng khiến "người bệnh tâm thần" bị kỳ thị.
Tống Nhĩ Giai bỗng dưng lẩm bẩm: "Bất kể hắn ta có bệnh hay không, hắn ta đánh em, em sẽ đánh lại hắn ta. Nếu hắn ta giết người, thì phải trả giá bằng mạng sống hoặc ngồi tù. Nếu hắn ta bị bệnh, nó sẽ trở thành bùa hộ mệnh phải không? Hôm nay hắn ta vừa giết một con mèo, nếu một ngày khác hắn ta giết một người, có phải sẽ đưa hắn ta đến bệnh viện, dùng tiền thuế của mọi người để chữa bệnh cho hắn ta không?"
Nguyễn Trinh muốn giải thích rằng nếu hắn ta phạm tội trong trạng thái tinh thần bình thường, hắn sẽ không thoát khỏi trách nhiệm mặc dù có tiền sử bệnh tâm thần, nhưng nếu hắn ta ở trong tình trạng không thể nhận thức hoặc kiểm soát bản thân, hắn ta sẽ bị giam giữ, cưỡng chế chữa bệnh theo quy định của pháp luật.
Nhưng lời giải thích này sẽ không được dư luận chấp nhận, giống như trẻ vị thành niên dưới 14 tuổi sẽ không phải chịu trách nhiệm hình sự.
Có lẽ chỉ có đồng nghiệp hoặc những người trong ngành luật mới hiểu được quan điểm của cô.
Nguyễn Trinh không giải thích nữa, ngược lại hỏi xem chú mèo trong túi giải quyết thế nào.
Hàng xóm bảo nên chôn trong bồn hoa ở tầng dưới.
Nguyễn Trinh lắc đầu phủ quyết, lo lắng về việc mang theo vi khuẩn hoặc mầm bệnh.
Ban quản lý tài sản cũng phủ quyết: "Mùi này nồng quá, không thể chôn trong cộng đồng của chúng ta được."
Tống Nhĩ Giai vội vàng nói: "Tôi sẽ đưa nó đi hỏa táng, xin đừng chạm vào nó. Về phía ban quản lý, nhờ giúp tôi tìm người bị mất mèo là được. Về phần vệ sinh, chỉ cần khử trùng thang máy, hành lang và cửa nhà của tôi. Bà ơi, chút nữa bà cũng về nhà tắm rửa rồi thay quần áo đi nhé."
Nguyễn Trinh gật đầu, mở điện thoại tìm nhà tang lễ thú cưng gần nhất.
Sau khi cảnh sát đến cửa, họ chụp ảnh, đặt câu hỏi và ghi chép.
Có lẽ đã từng chứng kiến rất nhiều trường hợp ác ý gây thương tích, cảnh sát cũng không để tâm lắm đến những chuyện như ném một con mèo chết trước cửa. Thấy vậy, Nguyễn Trinh không chút do dự, báo cảnh sát về việc bị theo dõi, bí mật chụp ảnh rồi báo cáo cho cảnh sát.
Cùng lúc đó, những người trong phòng giám sát cũng phát hiện ra người đã bỏ xác con mèo trước cửa nhà cả hai.
- -------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT