"...Hạt của cây đa nằm rải rác trên cành của những cây cao. Sau khi hạt nảy mầm, chúng không mọc lên trên mà vươn xuống với rễ ký sinh mảnh như dây bện, rủ xuống, cắm rễ vào đất, dần dần bao quanh cây ký sinh. Hai thân cây ôm ấp, quấn lấy nhau, thân thiết như tình nhân nhưng thực tế lại phũ phàng. Cây bị ký sinh không thể vươn ra bên ngoài, không thể hấp thụ ánh nắng bên ngoài, dần dần khô héo, chết và thối rữa. Cây đa bị bóp cổ thế chỗ, từ từ thưởng thức phần còn lại của vật chủ như chất dinh dưỡng..." (Chú thích)
Cái nắng như thiêu như đốt và thời tiết oi bức ngăn cản mọi suy nghĩ. Tống Nhĩ Giai đang nằm trong phòng điều hòa, một tay vuốt đầu mèo, tay kia trượt qua lại trên màn hình, xem những đoạn video ngắn giết thời gian.
Sau hai tháng làm việc, với sự chăm chỉ của mình, mèo của nàng đã có một cuộc sống lý tưởng, ăn uống, nằm điều hòa không cần làm việc, mà nàng lại chỉ được ngủ nướng vào cuối tuần.
Trước khi tốt nghiệp, nàng tự tin đến mức muốn dùng thời gian sau giờ làm việc để học lấy chứng chỉ, thi lấy danh hiệu, học các kỹ năng khác nhau. Kế hoạch giờ phút này đã vứt lên chín tầng mây, chỉ muốn ngủ một giấc.
Nguyễn Trinh bước vào với món chè đậu xanh do Tống Nhĩ Giai làm vào buổi trưa và cho vào tủ lạnh để trữ đông.
"Đang xem gì đấy?"
Tống Nhĩ Giai bò ra khỏi giường, nhấp vài ngụm chè đậu xanh rồi lại nằm xuống: "Em đang xem phim tài liệu CCTV về việc bóp ch.ết một cây đa."
"À, chị xem qua rồi, nó đã phát triển từ mối quan hệ cộng sinh thành mối quan hệ bóp ch.ết nhau. Một số cuốn sách khoa học phổ biến về tâm lý học vẫn dùng nó để chỉ mối quan hệ giữa mẹ và con."
"Hả? Sao lại nhắc đến mẹ con?"
"Em thấy đấy, phôi thai lớn lên trong bụng mẹ. Sau khi sinh ra là nhờ công nuôi dưỡng của mẹ. Nó không giống như sự liên hệ giữa cây đa và các loại cây khác."
"Nhưng con cái sẽ không làm mẹ đau."
Nguyễn Trinh mỉm cười: "Đó là bởi vì đứa trẻ sẽ bị tách khỏi mẹ khi chúng đến một độ tuổi nhất định, chẳng hạn như đi làm hoặc kết hôn."
Tống Nhĩ Giai tò mò hỏi: "Nếu không thì sao?"
Nguyễn Trinh cân nhắc lời nói của nàng một lúc rồi chậm rãi nói:"Thì, em có thể thấy "Mẹ Bảo Nam" huyền thoại, người không thể thoát khỏi sự vâng lời và gắn bó với mẹ của mình, nếu mối quan hệ cộng sinh được xây dựng thậm chí còn bệnh h.oạn và cực đoan hơn, không thể cởi trói được, em có thể thấy kết quả sẽ giống như cây đa treo cổ vậy, chỉ một người có ý chí mới có thể tồn tại."
Cô hỏi lại: "Em có hứng thú với những thứ này không?"
Nếu quan tâm, cô có thể dạy trực tiếp.
Tống Nhĩ Giai lắc đầu: "Chỉ là hỏi thăm bình thường thôi, nếu em có hứng thú với những thứ này, em cũng sẽ học tâm thần học hoặc tâm lý học giống như chị." Nàng vén một góc chăn điều hòa lên:"Nào, ngồi xuống nghịch điện thoại với em đi."
Có mèo, có bạn gái, có điều hòa, có điện thoại, nàng có thể ở trong căn phòng này cả ngày.
Nguyễn Trinh gõ nhẹ vào đầu nàng: "Chị không rảnh như em, chị còn phải làm bài giảng."
*
Theo manh mối mà các y tá tâm thần cung cấp, Cục Cảnh sát đã liên tiếp tìm ra một số trẻ em khác bị giáo viên của các cơ sở đào tạo lạm dụng tình d.ục. Sau khi cơ quan cảnh sát điều tra, vụ việc bị coi là cấu thành phạm tội và người huấn luyện đã bị bắt theo pháp luật, viện kiểm sát sẽ khởi tố công khai, cơ sở đào tạo cũng sẽ bị đình chỉ kinh doanh để chấn chỉnh.
Kẻ xấu sẽ bị trừng trị nhưng nạn nhân sẽ không thể sống lại, gia đình bị hại trong vụ việc này có thể sẽ phải dành phần đời còn lại để hàn gắn vết thương.
Sau khi vụ việc xảy ra, lãnh đạo thành phố đã yêu cầu các trường tiểu học và trung học trên địa bàn thành phố triển khai các hoạt động giáo dục sức khỏe tâm thần để phòng chống xâm hại tình d.ục, khiêu dâm và trầm cảm, đồng thời kêu gọi phụ huynh cùng tham gia.
Các trường tiểu học trong thành phố đã mời các bác sĩ và chuyên gia tư vấn tâm lý từ Tam viện đến dự các bài giảng về sức khỏe của trường.
Điều này khá tốn công vô ích, nếu không thể kiểm soát quy mô một chút, sẽ dễ bị khiếu nại.
Các nhiệm vụ được trình bày từng lớp một, đều được đổ lên đầu Nguyễn Trinh. Nguyễn Trinh nhìn lịch, thời gian giảng dạy trùng với thời gian cô về nông thôn, vì vậy cô đã đồng ý.
Cô luôn cảm thấy mình phải làm gì đó để giảm bớt sự hối hận trong lòng.
Nguyễn Trinh đã dùng thời gian sau giờ làm để hoàn thành PPT và ghi chú bài giảng cần thiết, rồi gửi chúng đến trường để xem xét.
Trường học nhanh chóng duyệt qua, nhưng đến ngày khai giảng, phụ huynh học sinh có mặt tại hiện trường khi nhìn thấy chủ đề của bài giảng đã tỏ ra không hài lòng, trước khi buổi giảng bắt đầu, một số phụ huynh đã cau mày xì xào bàn tán với nhau về chủ đề này hình như không phù hợp? Bọn nhỏ mới có tí tuổi? Sao lại giảng những thứ này cho chúng nó?
Sau khi một phụ huynh trao đổi vài lời với giáo viên bên cạnh, anh ta chạy đến và nói với Nguyễn Trinh:"Lão sư, mong cô để ý chừng mực một chút, chủ đề này không thích hợp để thảo luận trước đám đông đúng không? Con của chúng tôi vẫn còn nhỏ, dạy hư nó thì làm sao bây giờ?"
Nguyễn Trinh không thể không nghĩ đến ngày đầu tiên cô gặp An An, bố mẹ của cô gái đã chết lặng khi nghe cô nói về "tình d.ục", như thể họ đã nghe thấy những lời tục tĩu.
Mọi thứ dường như vẫn còn là ngày hôm qua.
Nguyễn Trinh cũng không nhiều lời, chỉ nói: "Tôi sẽ chú ý, mời anh trở về chỗ ngồi trước, chúng tôi sắp bắt đầu bài giảng rồi."
Sau khi bài giảng bắt đầu, cô chào hỏi ngắn gọn những phụ huynh và trẻ em có mặt, rồi nói thẳng:" Tôi biết một số phụ huynh ở đây rất kiêng kỵ chủ đề này và chọn im lặng, cho rằng trẻ còn quá nhỏ để nói về những chủ đề như giới tính, giáo dục, xâm hại tình d.ục, sẽ dạy dỗ con mình không tốt. Tôi cũng từng chứng kiến khi làm việc tại phòng khám, người lớn đưa cháu bé đến khám, bác sĩ phát hiện cháu bé có dấu hiệu bị xâm hại tình d.ục nhưng người lớn không dám gọi cảnh sát. Tất nhiên, nếu là một đứa trẻ dưới 14 tuổi, bệnh viện của chúng tôi sẽ buộc phải gọi cảnh sát."
"Gia đình là tuyến phòng thủ đầu tiên để bảo vệ trẻ em. Bố mẹ cảm thấy rằng trẻ em còn quá nhỏ và nói về chủ đề này với trẻ em là không tốt, nhưng tội phạm, họ sẽ không nghĩ rằng trẻ em quá nhỏ, làm như vậy là không tốt đâu."
"Một số cha mẹ vẫn nghĩ kẻ phạm tội là người lạ, dặn con không nói chuyện với người lạ, không nhận đồ của người lạ là an toàn, nhưng thống kê cho thấy hơn 70% các vụ xâm phạm, quấy rối xảy ra giữa những người quen biết nhau. Giáo viên, hàng xóm, đồng nghiệp, lãnh đạo, công chức và thậm chí cả người thân đều có thể là thủ phạm. "
"Nếu như năm mười năm trước, giáo dục sức khỏe của chúng ta không thể được đưa vào khuôn viên trường, mà ngày nay lại có thể tổ chức. Lý do chính không phải là các nhà lãnh đạo đã trở nên giác ngộ hơn, cũng không phải do bầu không khí xã hội cởi mở hơn, mà bởi vì số vụ án xâm hại trẻ em và thanh thiếu niên tăng lên hàng năm, và việc xảy ra các thảm kịch đã cho phép giáo dục truyền giáo về vấn đề này và mang vào trường học..."
*
An An chuẩn bị học đại học, trước khi đi, Tống Nhĩ Giai và bạn cùng phòng Chu Chu cùng nhau đến tiễn cô bé.
Cô gái nhút nhát và sống nội tâm này ngày càng trở nên kín tiếng, thậm chí không muốn bố mẹ tiễn mình, muốn một mình đến thành phố xa lạ với hành lý trong tay.
Chu Chu nói với nàng: "Có chuyện gì tiện cứ nói với bố mẹ, nói với cô, em có thể gọi cho cô bất kỳ lúc nào."
Với tư cách là người ngoài cuộc, Tống Nhĩ Giai không thể cung cấp bất kỳ giá trị tình cảm nào, nàng chỉ mua một túi đồ ăn vặt lớn cho đứa bé và mời em ấy ăn trong xe, sau đó gửi cho em ấy một danh sách rồi nói:" Đây là những gì chị sưu tầm được, ở thành phố em đang học có bác sĩ và chuyên gia tư vấn tâm lý rất thân thiện với người đồng tính, nếu em cần giúp đỡ về tâm lý, có thể đến gặp họ."
Lúc này, bất cứ lời an ủi nào cũng trở nên yếu ớt, trống rỗng và vô nghĩa nên nàng chỉ biết làm những gì có thể.
Nhìn An An đi vào ga tàu cao tốc xong, Tống Nhĩ Giai và Chu Chu tìm một quán trà sữa gần đó, ngồi xuống và nói về một số chuyện đã xảy ra sau khi tốt nghiệp và công việc.
Chu Chu nói về những gì đã xảy ra trong trường, Tống Nhĩ Giai kể cho cô ấy nghe việc Hứa Trường Phong báo cáo Nguyễn Trinh.
Chu Chu lập tức nói: "Gọi cảnh sát đi, không báo cảnh sát thì làm gì?"
Tống Nhĩ Giai thở dài: "Gọi cảnh sát thì cần phải điều tra và thẩm vấn, vậy không dễ giấu giếm việc tôi và chị ấy quen nhau, chị ấy vẫn có thể công tác tại đơn vị sao? Dù không cách chức nhưng sau này nhất định sẽ có trở ngại cho việc thăng tiến. Nếu không thể làm ầm ĩ lên, vậy đừng làm, xem xét xem có thể giải quyết riêng được không."
"Vậy cậu ta là tai họa ngầm rồi. Nếu một ngày cậu ta làm điều gì đó nguy hiểm hơn với cậu thì sao?"
Tống Nhĩ Giai tặc lưỡi nói: "Đúng vậy, thậm chí tôi còn hoài nghi cậu ta có mắc bệnh tâm thần hay không. Nếu người bình thường bị từ chối, họ sẽ không liên lạc nữa, vậy mà cậu ta còn theo dõi và quay lén, tôi rất muốn tìm một vài người chặn cậu ta lại."
Nàng không phải là người thích nén giận, nhưng nàng sợ ảnh hưởng đến Nguyễn Trinh.
Giáo viên nhân dân tuân thủ luật pháp nói: "Chị em à, vậy cậu cũng đang làm trái luật đấy, sẽ mất việc, còn khiến bản thân vào tù nữa, tốt nhất nên báo cảnh sát đi, quan hệ giữa hai người có thể nói là chị em mà."
Tống Nhĩ Giai nhấp một ngụm trà sữa, liếc nhìn Quảng trường Thế kỷ bên ngoài cửa hàng, những cặp đôi nam nữ tay trong tay đi dạo, vừa nói vừa cười.
Nàng thu hồi ánh mắt, khẽ nói:"Sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm người xử lý cậu ta." Nàng lắc đầu, "Đừng nói chuyện này nữa, khi nào các cậu tụ tập, nhớ đến nhà tôi dùng bữa, tôi sẽ đứng bếp."
"Thời tiết nóng quá, đợi khi nào mát hơn rồi tính."
"Được rồi."
Họ trò chuyện về một số vấn đề lặt vặt trong công việc và cuộc sống, rồi cả hai chào tạm biệt nhau, từng người về nhà của mình.
Trên đường về nhà, Tống Nhĩ Giai nhìn những tòa nhà quen thuộc dọc đường, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Nàng lớn lên ở thành phố này, thông thuộc mọi con đường trong thành phố này, tiểu học, trung học, đại học, nàng có quá nhiều người quen tại thành phố này, chẳng lẽ nàng và Nguyễn Trinh định trốn tránh cả đời sao? Hay là... rời khỏi nơi đây?
Đi đến cổng khu dân cư, Tống Nhĩ Giai quay lại nhìn xem có ai đi theo mình không.
Trời nắng nóng, lại là cuối tuần, ai cũng trốn ở nhà bật điều hòa, chẳng mấy bóng người, chỉ có cậu bé bán đồ ăn vặt ra vào với đồ uống lạnh và hoa quả trên tay.
Tống Nhĩ Giai xuống cửa hàng trái cây ở tầng dưới mua một hộp đựng dưa hấu rồi lên lầu. Nguyễn Trinh đến trường để tham gia buổi diễn thuyết, nhưng nàng không biết liệu cô có quay lại hay không. Nàng muốn lén ăn vụng vài miếng dưa hấu, rồi dành lại đợi ăn tối cùng Nguyễn Trinh.
Bước đến cửa nhà, Tống Nhĩ Giai đang định mở cửa thì bỗng nhiên ngửi thấy mùi thịt thối tanh hôi.
Mùi nồng nặc đến nỗi nàng gần như cảm thấy buồn nôn và đau đầu.
Nàng nhìn quanh, cúi đầu xuống, nhìn thấy bên cạnh giá để giày ở cửa có một túi rác màu đen, mùi thối rữa bốc ra từ trong túi.
- -------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT