Chẳng những bọn người Lam Tiểu Bố điên cuồng nhặt các loại vật liệu, những tu sĩ khác, chỉ cần dừng việc tu luyện lại, đều đang thu thập vật liệu.
      Trên đường đi, thỉnh thoảng bọn người Lam Tiểu Bố có thể nhìn thấy một vài trận pháp đơn giản bao phủ một vùng đất rộng lớn, đồng thời bên trên còn có lệnh bài trụ sở tông môn.
      “Tông chủ, chúng ta có phải đã chậm chân rồi không?” Thích Hàm Phù không nhịn được hỏi một câu.”
      “Không đâu.” Lam Tiểu Bố khẳng định.
      Ngũ Vũ Tiên Giới vô cùng mênh mông, nhất định sẽ có rất nhiều nơi tốt, huống hồ bọn hắn cũng xem như sớm rồi.
      “Thật ra ngươi đừng chỉ nhìn mấy vòng sáng kia đã nghĩ đó là trụ sở tông môn. Trên thực tế bọn họ vẫn còn đang đi tìm kiếm ở nơi khác, một khi tim được nơi tốt hơn, bọn họ sẽ lập tức bỏ nơi này.” Lam Tiểu Bố nói thêm.
      “Vậy chúng ta cũng tìm vài nơi trước, đến lúc đó chọn một cái tốt nhất.” Thích Hàm Phù cảm thấy cách này không tệ.
      “Chúng ta không làm như vậy được.” Lam Tiểu Bố nói, “Khai tông lập phái là một chuyện thuận theo Thiên Đạo, sau khi ngươi đã chọn một nơi làm trụ ở tông môn, nơi đó sẽ tập trung vận may của tông môn. Nếu như không duyên không cớ vứt bỏ nó, vận may tán loạn, thành tựu của tông môn trong tương lai sẽ không tốt.”
      Trước đó Phục Thiên Ngấn vẫn còn chưa biết nhiều về Lam Tiểu Bố, khi hắn biết Lam Tiểu Bố đã cứu Thường Khuynh Sương và Thích Hàm Phù từ trong Khiết Phong tiên trì của Ngôn Thừa Kiếm ra, đã cảm thấy Lam Tiểu Bố không phải là người bình thường. Sau này khi Lam Tiểu Bố lấy ra Ngũ Thải Tiên Chi, hơn nữa còn không chỉ một cây, càng khiến hắn khẳng định Lam Tiểu Bố không hề tầm thường.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play