Móng tay cô cũng dài thật đó.
Dao liền trở lại ghế ngồi, cô không muốn dây dưa với Dương Nhất Kiệt.
Nhìn lại đồng hồ đeo tay, cô giật mình vì ánh bình minh đến quá muộn, cô sắp đợi không nổi rồi.
Dao không như bao người khác, cô chưa từng đến nơi Tử Kỳ làm việc để tìm anh.
Những bữa cơm nhà cùng anh cũng rất hiếm.
Đi du lịch lại càng không.
Giờ đây nghĩ lại, cô thấy hối tiếc vô cùng, càng nghĩ cô càng thấy sợ, cô thật sự không thể mất anh nữa, ông trời đã quá tay khi cướp mất bà.
"Làm ơn hãy để anh ấy bên cạnh tôi" - nếu có thể gặp ông trời và xin một điều, cô ắt sẽ nói thế.
- Hôm nay tôi có đi xem mắt...
Ngồi trên chiếc ghế tròn không điểm tựa, Dương Nhất Kiệt đưa mắt nhìn cô, nhận thấy cô không chú tâm những gì mình nói, anh liền đưa tay khiều nhẹ vai.
- Bác sĩ Mộng?
Bỗng giật mình, cô tròn mắt.
- Cô không sao chứ?
Dịch Dao vờ đáp rồi yên vị phần mình.
Nhất Kiệt vẫn cứ muốn bắt chuyện.
- Cô làm sao quen được bạn trai hiện tại vậy?
- Không phải chuyện của anh.
Còn nhớ lần đầu tiên cô gặp Dương Nhất Kiệt đã có ấn tượng rất tốt.
Năm đó anh là bác sĩ trẻ, tầm khoảng tuổi cô bây giờ, dáng vẻ thư sinh, lại còn dịu dàng, quả thật rất dễ khiến người ta phải lòng.
Thời gian chạy đua với nhau, Dịch Dao ôm thù hận mà lớn lên, những năm qua không rõ Dương Nhất Kiệt đã sống thế nào, giờ đây từng móng tay, ngọn tóc cũng thay đổi rõ rệt.
Mấy cô y tá, bác sĩ ở bệnh viện có ai mà không ham được con trai chủ tịch để ý, anh ta không có bạn gái không phải vì không yêu đương mà chẳng qua Dương Dân không hài lòng.
Mà dường như rằng Dương Nhất Kiệt chưa từng yêu hoặc biết yêu là gì, anh cũng chưa được ai thật lòng yêu cả.
- Cô không sợ cả đời sẽ vì anh ta mà chịu khổ à?
- Bác sĩ Dương à, đưa mắt nhìn anh, cô không nói nên lời
- Tính chất công việc giữ bác sĩ và cảnh sát hoàn toàn khác nhau.
Cô không sợ mình sẽ dùng cả đời để lo lắng về anh ta sao? Bác sĩ thì nên ở bên cạnh bác sĩ, dễ nương tựa lẫn nhau, huống hồ bạn trai c...
Dao lập tức ngắt lời, cô bỗng xúc động, không thể kiềm chế: Chúng ta không thân đến mức khiến anh bận lòng quan tâm tôi sẽ sống khổ sở ra sao, anh đã làm điều đó rồi!
Nhất Kiệt hướng toàn thân mình về phía cô, anh có lẽ không hiểu cô đang nói gì, trong đầu anh vẫn luôn đặt một câu hỏi Chúng ta từng quen nhau sao?.
Anh thầm nghĩ nhưng không hé lời.
Đưa mắt nhìn Dịch Dao, anh liền phát hiện mình rất có cảm tình với người phụ nữ này - ngay từ lần đầu gặp gỡ.
Có một cảm giác rất khó lột tả trong anh, khi nghĩ về Dịch Dao anh thấy khó chịu vô cùng, nhưng khi gặp cô, Nhất Kiệt lại nhận ra cuộc đời mình có điểm sáng.
Khi đồng hồ điểm bốn giờ sáng ngày 27/8 thì cũng là lúc tất cả bác sĩ ở bệnh viện Hạnh Phúc đồng loạt nhận được tin nhắn.
Dương Nhất Kiệt đưa mắt nhìn Dịch Dao, cô cũng đột nhiên nhìn lấy anh, rồi cả hai sốt sắng chạy về hướng phòng cấp cứu.
- Bác sĩ Mộng, cẩn thận cầu thang đó.
Dịch Dao dường như không mang khái niệm chạy, cô chính là đang lướt trên không.
Đứng từ bậc thang, cô phi thẳng xuống dưới rồi lấy đà chạy tiếp.
Dương Nhất Kiệt cố đuổi theo sau, ngay khi đến sảnh lớn thì phía đằng kia cũng có hàng chục nhân viên y tế chạy đến.
Tiếng xe cứu thương vang vọng khắp sân trước bệnh viện, Dịch Dao liền chạy khỏi cổng lớn, hối hả đến từng nơi.
Cô đưa mắt tìm kiếm, hai tay vấu chặt vào nhau, người thì nơm nớp, chân chạy dọc chạy xuôi tìm người.
Trong lòng cô thầm hy vọng trong số những người mình đầy máu me, thương tích kia là ai khác chứ không phải anh.
Suy nghĩ ấy tuy thật ích kỷ nhưng đó là điều cô ước.
Thông báo từ bệnh viện đã quá rõ ràng: Có bảy cảnh sát từ phường C bị thương nặng trong quá trình làm nhiệm vụ, các bác sĩ khoa ngoại, nhân viên y tế khẩn cấp tập hợp.
Và trùng hợp làm sao ngay khi Tống Tử Kỳ đang cộng tác tại phường C, và trùng hợp làm sao khi anh cũng đi làm nhiệm vụ..