Lan Anh thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ.
Không còn ai để trò chuyện, Dịch Dao liền trở lại phòng nghỉ dành cho bác sĩ.
Cô ngồi trên chiếc ghế dày, toàn thân ngã về phía sau, mắt nhìn chăm chăm vào điện thoại đang giữ trên tay.
Cô vào danh dạ, muốn gọi cho anh nhưng lại không làm, bởi cô biết anh đang thực hiện nhiệm vụ.
Có lẽ vì thấy nhớ anh nên cô đã vào thư viện ảnh, lần lượt mở từng tấm mà xem, vừa xem vừa mỉm cười.
Vô tình làm sao ngay khi cô phát hiện thấy một video trong bộ sưu tập ảnh.
Dao liền ngồi bật dậy vì thấy kỳ lạ trong khi cô không thích chứa dạng video, clip trong máy.
Chừng chừ hồi lâu, cô liền nhấn nút phát.
Trong chiếc video đó...Tống Tử Kỳ đã xuất hiện.
Ngày 27/02, hai năm trước.
- Hôm nay chúng ta được nghỉ phép, bây giờ anh đã là cảnh sát rồi, chỉ cần đợi thêm chút nữa, anh nhất định sẽ cầu hôn em.
Ngày 23/04....
Tống Tử Kỳ lén lút cầm máy quay, trong khi cô đang ngồi tại bàn học, anh khẽ giọng: Bạn gái anh chăm chỉ nhỉ? hôm nay anh được thăng chức, em không chúc mừng...!nhưng không sao đâu, đợi thêm chút nữa thôi anh nhất định sẽ cưới em.
Ngày 27/08....
Tử Kỳ lén lút trong nhà vệ sinh, anh cố nhỏ giọng.
- Hôm nay là sinh nhật em...cũng là ngày em ghét nhất - ngày mà họ khiến em thất vọng về một gia đình em khao khát.
Nhưng Dao à, chúc mừng sinh nhật.
- Anh nhất định sẽ cưới em.
Ngày 03/02, một năm trước.
Tử Kỳ xuất hiện tại nơi làm việc, anh dường như đang đứng trên cao nên tiếng gió sắp áp cả lời anh nói: Tết năm nay anh không về được rồi, anh phải làm nhiệm vụ.
Năm mới vui vẻ nhé.
Vẫn là câu nói đó,....
- Tử Kỳ, cậu làm gì trên đó vậy?
Anh liền lúng túng.
- Đội trưởng gọi anh rồi.
Phải rồi, Mộng Lý Dịch Dao, em nghe đây, anh nhất định sẽ cưới em.
Ngày 25/08, đêm hôm qua...
Tống Tử Kỳ chật vật trong việc cầm điện thoại, tiếng mưa rơi bên ngoài cũng như cơn gió hồi tháng hai, anh ôm cô trong lòng, cố gắng nói nhỏ để cô không thức giấc.
- Hiện giờ em đang ở cạnh anh, chúng ta giận nhau quá lâu rồi, lâu đến nổi anh nghĩ em không cần anh nữa.
Mộng Lý Dịch Dao, chúng ta kết hôn đi?
Tắt điện thoại, cô tự dưng rơi nước mắt rồi lại cười, có lẽ cô cười vì cái món quà mà anh mang đến, cô không biết bạn trai mình còn có cái tính lãng mạn ấy.
Và dường như rằng tối đêm qua anh không ngủ mà dùng cái thời gian đó để cắt ghép video rồi gửi vào máy cô.
- Tử Kỳ à, sau khi anh trở về, em nhất định sẽ đáp lời "đồng ý" nếu anh hỏi, mỗi lần anh thăng chức, chúng ta sẽ cùng nhau ăn mừng.
Mỗi năm anh không thể về nhà đón Tết, em sẽ đến đơn vị tìm anh, chúng ta cùng đi du lịch, cùng đến nhà hàng Tây,...em sẽ không từ chối gì cả.
Dịch Dao khẽ tựa lưng vào ghế, cô nhấc cả hai chân để lên trên rồi gục mặt xuống gối.
Cô vòng tay ôm chặt qua hai đầu gối, vai run run, giọng nấc nghẹn.
.....
Khu rừng ngày một đáng sợ khi trời về khuya.
Ngoài thú dữ thức đêm săn mồi thì còn có vài ánh đèn sáng soi rọi khắp nơi, họ vừa đi nhanh vừa cất tiếng gọi lớn.
- Tình hình chỗ cậu thế nào?
- Báo cáo, chúng tôi tìm thấy ba học viên khóa 7 ở bìa rừng, gần con đường làng.
Phía bên kia liền hỏi: Không tìm được Tử Kỳ sao?
- Anh ấy có khả năng đã chạy khỏi, ba học viên khóa 7...chết rồi.
- Mau! cậu mau phái người đưa họ về, còn lại tiếp tục tìm Tống Tử Kỳ.
Ngay khi người chỉ huy cúp máy, một viên cảnh sát trong đội tìm kiếm liền nãy ra ý tưởng.
Lắng nghe lời cậu nói, vị đó liền gật đầu đồng ý.
.....
Dao liền ngủ gật trên ghế không lâu sau đó.
Hơn 3 giờ sáng, cô bỗng bị đánh thức bởi ánh đèn trên trần chiếu thẳng vào mặt.
Nheo mắt lại, cô dần nhìn rõ hơn người đứng đối diện.
- Bác sĩ Mộng? sao không lên giường ngủ?
Dương Nhất Kiệt là người bật sáng đèn, đến khi có thể nhìn rõ, bộ dạng ngủ gà ngủ gật của cô là thứ đập vào mắt anh đầu tiên.
- Hôm nay tôi trực.
Bỗng đứng bật dậy, cô nhanh tay chỉnh lại đầu tóc, vội bước khỏi phòng.
Dương Nhất Kiệt đứng ngay chỗ ra vào liền một phát nắm chặt tay cô, kéo trở lại vào trong.
Đưa ánh mắt khó chịu nhìn anh, cô dùng móng tay vấu chặt rồi gỡ tay anh ra khỏi người mình.
Dương Nhất Kiệt nhau mày vì đau rồi nhìn cô đầy thích thú.
- Móng tay cô cũng dài thật đó..