Đi dọc theo hành lang bệnh viện, Dịch Dao dán mắt vào điện thoại nhằm kiểm tra lịch sử cuộc gọi được nhận, dù có tìm đỏ cả mắt, cô vẫn không tìm thấy tên anh.
Ngay khi gặp Lý Tự Bách đứng trước phòng bệnh, Dao liền tìm cách đuổi khéo anh về
- Dạ dày không tốt mà còn đến chỗ tôi uống rượu.
- Về về đi.
Trước khi ngoáy đầu rời đi, Lý Tự Bách còn buông lời trêu chọc, nhưng cũng có thể là lời tự tận đáy lòng anh.
Tạo dáng hình tim trước ngực, Lý Tự Bách luôn nhí nhích như thế.
- Nào chia tay nhớ tìm tôi đó, trái tim tôi luôn mở cửa chào đón cậu, moa.
Cô liền nửa thật nửa đùa dùng giày dí cậu, trong tích tắc, Lý Tự Bách đã chạy mất dạng.
.....
Ở phòng cấp cứu, Dao đang gồng sức níu giữ mạng sống vô số người, đa số người chuyển đến viện đều từ vụ tai nạn lật xe mà ra.
Ngay khi bệnh viện nhận được cuộc gọi khẩn, Dịch Dao liền theo đội cứu hộ ngồi vào khoang xe cấp cứu, chạy đến hiện trường.
Cật lực cứu hộ tại hiện trường, song, cô cùng nhân viên cứu hộ khuân người phụ nữ trẻ tuổi 24 đang mang thai lên xe cứu thương.
Đầu cô ấy ra rất nhiều máu, mảnh thủy tinh từ cửa kính cấm tận sâu dưới xương quay xanh, cô ấy đau đớn, khóc ròng, la hét và cầu xin cứu mạng - cứu con gái cô.
- Làm ơn...làm ơn...cứu..cứu...
Đưa bàn tay đầy máu, cô vấu chặt vào áo blouse của Dịch Dao, nhìn chiếc bụng to trông nặng nề kia, nhìn những vệt máu, và còn cái vết thương chí mạng thật khiến Dao loạn cả lên.
Vội trấn tĩnh, cô hứa sẽ cứu mạng mẹ con họ.
Đưa mắt nhìn xung quanh, nơi nào cũng đầy máu me, ngóc ngách nào cũng ngập tiếng rên rỉ, nhìn lại người phụ nữ trẻ đang mê mang trên giường, cô vội chạy tìm người có kinh nghiệm, có chuyên môn.
Ngay khi vừa chạy khỏi khu cấp cứu, Dịch Dao bỗng gặp được Dương Nhất Kiệt cùng một số bác sĩ khác đang hối hả chạy vào.
Dỗi bước theo họ, cô dốc hơi thuật lại tình hình.
- Có một sản phụ đang mang thai tháng thứ bảy, đầu bị va đập mạnh, còn có mảnh kính đâm thẳng ngực trái ngay dưới vị trí xương đòn.
Người nam 47 tuổi, chân kẹt vào gầm ghế, trong lúc xe lật ngửa đã khiến chân anh ta bị hủy hoại nặng nề, phần từ đầu gối đảo xuống đã nát cả rồi.
- Trên chuyến xe đó còn có ba trẻ nhỏ.
Dương Nhất Kiệt nhìn về phía cô, anh vội hỏi về tình hình của chúng.
Nhưng tiếc rằng hai trong ba đứa trẻ đều đã tử vong trên đường đến viện.
Ngực va đập mạnh vào thành ghế, đến việc thở hơi tàn cũng rất khó khăn.
.....
Một đội ngũ bác sĩ liền nhanh chân chạy vào khu vực cấp cứu, Dương Nhất Kiệt dẫn theo Dịch Dao hỗ trợ người phụ nữ có mang, cô lập tức được chuyển vào phòng phẫu thuật.
Tuy là người có nhiều kinh nghiệm, nhưng ngay khi mọi thứ đã sẵn sàng, Dương Nhất Kiệt lại run rẩy trước dao mổ.
Đứng đối diện với anh trên bàn mổ, cô đưa mắt nhìn: Bác sĩ Dương, anh làm sao vậy?
- Mau gọi bác sĩ Triết đến, mau gọi anh ta đến.
Không rời đi, cô tiếp tục: Anh không dám cầm dao mổ?
- Cô làm được không? Có được không??, tức giận xen lẫn thách thức, Dương Nhất Kiệt lớn giọng.
Bác sĩ tim mạch và bác sĩ khoa sản đều đang đợi bên ngoài, tự nhận thấy tình hình căng thẳng, họ liền ra lời hối thúc.
Lời Dương Nhất Kiệt đáp trả khiến cô phì cười: Tôi tất nhiên không dám đứng mổ, tôi tự biết mình đang ở đâu, ghé sát Dương Nhất Kiệt, cô nhấn mạnh, Việc tôi nên làm là cứu người, chứ không phải hại người
Song, cô lập tức chạy khỏi phòng, tìm bác sĩ Triết.
Khoa tim mạch và khoa sản lần lượt bước vào ngay khi bác sĩ Triết làm rất tốt việc của mình.
Ngay khoảnh khắc đứa trẻ được lấy ra, Dịch Dao đã đứng bên ngoài theo dỗi họ trong suốt quá trình, nghe thấy tiếng đứa trẻ khóc, cô bỗng thấy vui sướng kỳ lạ, nó khiến cô nhớ đến bức tranh màu hồng mà Tử Kỳ đã vẽ ra - nơi anh gọi là nhà, nơi có con của "chúng ta".
- Bác sĩ Mộng, chị về à?
Cô vội gật đầu, xem như đã đáp lời.
- Chị giỏi thật đó, bác sĩ Dương chưa từng bước vào phòng phẫu thuật bao giờ, sao chị thuyết phục được anh ấy vậy?.