Ngay khi Tống Tử Kỳ kiệt sức vì chạy bộ, anh bỗng ngã lưng xuống sân, nằm thở hỗn hểnh.
Lấy từ túi quần ra bức ảnh nhỏ, anh đưa mắt nhìn chằm chằm, miệng lẩm bẩm: Xem ra năm đó em đã chôn trái tim mình xuống huyệt rồi.
Em còn cười?, chỉ vào bức ảnh, anh như thằng điên mất trí.
Bức ảnh mà Tử Kỳ đang cầm trên tay được chụp khi Dịch Dao hồi 17, anh luôn mang nó theo bên mình, một khắc cũng không rời.
Có lẽ với hầu hết đàn ông trên thế giới, tình đầu luôn là thứ khó quên, người con gái năm đó cũng là người đẹp nhất.
Tống Tử Kỳ dường như yêu Dịch Dao của năm đó hơn bây giờ, bởi giờ đây anh không hiểu cô nữa, cô chưa từng nói yêu anh, chưa từng muốn "gần gũi" cùng anh, và cũng không hứa sẽ gả cho anh.
.....
Nhìn bộ dạng ngủ sâu của Dịch Dao ở phòng hồi sức, hội bạn thân của cô dường như trút được gánh nặng trong lòng.
Nhược Nhai vội cúi người cảm ơn bác sĩ Dương, người đã bế cô đến phòng cấp cứu.
Dương Nhất Kiệt đưa mắt nhìn vào trong phòng bệnh, anh khéo léo chối từ công lao rồi ngay tức khắc rời đi, dáng vẻ luôn bận bịu và sang trọng như thế.
- Cậu đừng vào, không nghe bác sĩ nói gì à, Dao Dao đang ngủ bù thôi.
Hết níu kéo Lý Tự Bách, Thẩm Phù còn phải an ủi vợ mình.
Khi nhận được cuộc gọi, mắt của Nhược Nhai đã đỏ hoe cả rồi.
Đứng kề cạnh bên chồng, cô không nhịn được mà lên tiếng chửi mắng: Dao đang nằm ở đây, tên khốn Tống Tử Kỳ đâu rồi?
- Em kiệm lời chút đi, khẽ nhỏ tiếng, Thẩm Phù nói.
- Mắng chết anh ta! Dao Dao tội nghiệp của em....
Nói rồi cô bật khóc.
Kể từ khi chuyển đến công tác tại bệnh viện Hạnh Phúc, công việc cô đảm nhận luôn quá sức, mỗi ngày điều ăn sandwich, có hôm còn quên cả việc ăn uống.
Ai có thể sống vui và khỏe mạnh ngay khi áp lực công việc chất chồng như núi, và sâu bên trong còn có vết thương mãi chưa lành.
Sau giờ ăn trưa, Dịch Dao choàng tỉnh giấc, cô đảo mắt nhìn quanh và lập tức nhảy xuống khỏi giường bệnh khi nhận ra mình đang chiếm giường của bệnh nhân.
Vội khoát áo blouse, cô chạy khỏi phòng hồi sức.
Nhược Nhai phải chăm con nhỏ, Thẩm Phù vốn là đầu bếp nhà hàng nên vô cùng bận bịu, chỉ có mỗi Lý Tự Bách dám bỏ quán rượu ở lại bệnh viện, huống hồ gì địa bàn của anh cũng hoạt động về đêm.
Trông thấy Dao hớt hải chạy ra khỏi phòng bệnh, Lý Tự Bách liền đuổi theo: Dao, cậu chạy đi đâu vậy? không ngủ nữa à?
Như thể quên mất khái niệm về thời gian, cô chạy đến phòng hợp rồi vội bật tung cửa, sự vắng tanh nơi kháng phòng khiến cô dần tỉnh táo.
- Trễ vậy rồi, nhìn vào đồng hồ đeo tay, cô thở dài.
Kiểm tra túi áo, cô mò tìm điện thoại.
Ngay lúc đó từ phía sau có người đưa điện thoại trước mắt cô, đến khi nhìn lại, cô tự dưng lùi lại vài bước.
Nhận lại điện thoại, cô lịch sự.
- Cảm ơn anh, bác sĩ Dương.
- Hình nền điện thoại...!cô đẹp lắm.
Để điện thoại vào túi áo, cô liền cúi đầu rời đi.
Cúi đầu bởi anh là cấp trên, là bậc tiền bối.
- Cô ngất đi vì kiệt sức, anh bạn trai kia không đến à?
Câu hỏi của Dương Nhất Kiệt vô tình kéo chân Dao lại, cô bỗng khựng bước, lặng thin.
Giờ đây khi đứng trước Dương Nhất Kiệt, cô cảm thấy cái bóng của hắn to lớn đến độ cô thấy mình là kẻ yếu, hắn giờ đây là kẻ thành công, năm đó còn kết hôn với con gái doanh nhân, bộ dạng của Dương Nhất Kiệt chính là bộ dạng của phú ông, vừa điển trai, vừa có tiền, có quyền.
- Hai người cãi nhau sao?
- Bác sĩ Dương, anh quan tâm hơi quá rồi.
- Cô là đàn em, cũng là đồng nghiệp, tôi quan tâm cô thì sai sao, Bác sĩ Mộng?
Không đáp lời, cô rời đi.
- Chúng ta đã từng quen nhau sao? tôi thấy cô rất quen, rất có cảm tình.
Quay lưng về phía Dương Nhất Kiệt, cô bày nét mặt khinh bỉ khi nghe đến hai chữ "cảm tình".
- Vậy để anh phải bận tâm rồi, người tôi không có cảm tình nhất ở đây là anh đó..