Tiết trời cuối thu có chút se lạnh nhưng cũng không đến nỗi quá sức chịu đựng mà ngược lại nó khiến người ta có một cảm giác rất thư thái.
Sau khi Hoắc Lãng Triết rời khỏi phòng bệnh một lúc thì Đường Chính Nguyên cũng tiến vào.
Lúc này Triệu Uyển Dư đang bận nghe điện thoại, cơ hồ không biết trong phòng từ lúc nào đã có thêm một người.
Đầu dây bên kia là trợ lý Triệu Hà, không khó nhận ra cô ấy đang lo lắng như thế nào.
“Sư phụ, chị không khoẻ ở đâu phải không? Hôm nay không thấy chị tới làm, giám đốc Ôn cứ qua phòng làm việc tìm chị mãi.
Cả em và giám đốc đều không gọi được cho chị.
Vừa rồi giám đốc có cuộc gặp gỡ gấp với bên đầu tư, anh ấy dặn khi nào em liên lạc được với chị thì phải báo ngay cho anh ấy.”ới.
“Chị không sao, bây giờ điện thoại chị sắp sập nguồn rồi, tạm thời em cứ báo với giám đốc là hôm nay chị không tới làm được nhé.” Triệu Uyển Dư cân nhắc lên tiếng.
Cô không chắc bản thân có thể tới công ty trong tình trạng này được không nữa, vậy nên trước mắt chỉ có nước đi này, cũng như cho bản thân thời gian suy nghĩ và sắp xếp lại tất cả mọi chuyện.
“Vâng ạ, em sẽ báo với giám đốc.
Chị giữ gìn sức khỏe nha.…”
Tô Hà chưa dứt lời, điện thoại của cô đã sập nguồn, Triệu Uyển Dư mệt mỏi thở dài một hơi.
Ngay khi cô ngẩng mặt lên, vừa hay chạm phải ánh mắt của Đường Chính Nguyên.
“Xin lỗi, tôi không có ý nghe lén cuộc điện thoại của cô.” Đường Chính Nguyên khẽ nhún vai nói.
“Cũng không có chuyện gì quan trọng cả.” Triệu Uyển Dư đáp.
Cô không có khó chịu gì với việc Đường Chính Nguyên bước vào, bởi lẽ anh ta là bác sĩ, việc vào phòng bệnh nhân là lẽ đương nhiên.
Đường Chính Nguyên thấy cô nói vậy thì không nói gì nữa, anh tiến về phía giường bệnh, đặt khay thuốc khử trùng xuống bàn, lời cất lên vô cùng dứt khoát “Vén áo lên đi.”
Triệu Uyển Dư suy nghĩ một hồi, phải lúc sau mới lên tiếng: “Tôi biết anh đang bận, việc bôi thuốc này tôi có thể tự làm được.”
Cô có thể nhìn ra vẻ mệt mỏi của anh ta lúc này.
Có lẽ do phải trực đêm và thực hiện nhiều ca phẫu thuật nên thần sắc có chút nhợt nhạt, hốc mắt không tránh khỏi những quầng thâm.
Nếu nói trắng ra, cô cũng chỉ là bị thương ngoài da, không có gì quá nghiêm trọng.
“Nếu không phải Hoắc Lãng Triết nhờ đến tôi, liệu cô nghĩ tôi có thể đứng đây sao?” Đường Chính Nguyên khẽ cau mày, cả đêm anh không chợp mắt, vừa về tới nhà, còn chưa kịp ngả lưng xuống giường thì điện thoại lại reo, báo anh có ca phẫu thuật gấp.
Liên tiếp ba ca kéo dài cho tới sáng, hai mắt anh đã sớm mỏi nhừ rồi, mà cái tên Hoắc Lãng Triết kia lại kêu người tới lôi anh qua đây.
Anh vốn chẳng ưa phụ nữ, lại càng không ưa gì người đang ngồi mặt, tất nhiên khi nghe cô nói như thế tâm trạng sẽ trở nên không vui.
Mà Triệu Uyển Dư đâu phải ngốc, ngay từ đầu cô đã biết người đàn ông này không ưa gì mình.
Việc anh ta vào đâu nếu cô nói không bất ngờ thì đúng là nói dối.
“Bác sĩ Đường, nếu việc thăm khám cho bệnh nhân với anh trở nên khó chịu như vậy thì tôi nghĩ công việc hiện tại của anh có vẻ như không được thuận lợi cho lắm.” Triệu Uyển Dư khẽ cười, ánh mắt có chút châm biếm mà nhìn Đường Chính Nguyên.
Nghe thấy những lời này, khoé môi Đường Chính Nguyên khẽ cong lên, có chút thích thú nhìn Triệu Uyển Dư, “Quả nhiên là luật sự, miệng lưỡi vô cùng sắc bén.” Vừa nói Đường Chính Nguyên Vừa quan sát vẻ mặt của người phụ nữ trước mặt, thái độ của cô khiến anh khá bất ngờ.
Vẻ mặt điềm tĩnh trái ngược hoàn toàn với lời nói sắc bén kia, Đường Chính Nguyên hắng giọng cảm thán một câu:
“Giờ thì tôi hiểu lý do tại sao mà một người như Hoắc Lãng Triết lại coi trọng cô rồi.”.