Rốt cuộc yêu một người đến tột cùng là như thế nào?
Yêu một người, có phải sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa, cho dù hóa thành tro bụi cũng vẫn mỉm cười đón nhận?
Yêu một người, có phải là biết rõ rằng sẽ nguy hiểm nhưng vẫn mỉm cười chấp nhận, tựa như đứng trên vách núi cao nhảy xuống, cho dù tim không ngừng đập loạn lên vẫn muốn cùng người tiếp tục đoạn trần duyên này?
Tình yêu của em dành cho anh thật mâu thuẫn, rõ ràng muốn cùng anh tiến xa hơn, cùng nhau trải qua những năm tháng thăng trầm, cùng nhau chia sẻ buồn vui…nhưng sau cùng lại chọn lùi về phía sau, không dám tiến lên một bước….
Hèn mọn là thế, dù biết anh thuộc về người khác, nhưng bản thân lại ích kỉ…
Một mình em biết là đủ, hãy cho em một lần được giữ chặt anh trong trái tim….
***
Trên quốc lộ, chiếc xe thương vụ sang trọng nhanh chóng hoà cùng với dòng xe tấp nập.
Triệu Uyển Dư ngồi ở ghế phụ lái, nét mặt kiều diễm sớm đã trở nên nghiêm túc.
Đôi tay thon dài lật từng trang văn kiện, tâm trạng mỗi lúc một tệ hơn.
“Chuyện này xảy ra lâu chưa?” Triệu Uyển Dư khẽ cau mày, có chút lo lắng nhìn Ôn Húc Nhiên đang cầm lái.
“Mới sáng sớm nay, anh không ngờ phía bên công ty đó lại thay đổi kế hoạch nhanh như vậy, không những làm trái với bản hợp đồng đã thoả thuận, thậm trí bây giờ còn muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu công ty chúng ta.” Ôn Húc Nhiên khẩn trương lên tiếng, “Lần này qua đó, chỉ e họ bỏ của chạy lấy người…”
“Ôn Húc Nhiên!” Triệu Uyển Dư dứt khoát cắt ngang, “Trước mắt phải ba mặt một lời, ta không làm trái pháp luật, sợ gì phía họ giở trò?”
Triệu Uyển Dư thầm hít một hơi, cố gắng giữ cho bản thân thật tỉnh táo.
Chỉ có cô mới biết, bản thân nói ra những lời này, đến tột cùng vẫn là tự trấn an chính mình!
Chuyện là sáng nay, khi Triệu Uyển Dư vừa bước chân vào cửa công ty thì đã bắt gặp Ôn Húc Nhiên vội vã chạy ra từ thang máy, còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi đã thấy số của Ôn Húc Nhiên gọi tới.
Ôn Húc Nhiên lúc này cũng nhìn thấy cô, thoạt rồi liền kéo tay cô chạy về phía đỗ xe.
Triệu Uyển Dư trước sau vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì, vừa định thần lại thì bản thân đã ngồi trong xe.
Chiếc xe nhanh chóng được khởi động, Ôn Húc Nhiên lúc này mới kịp giải thích.
Ôn Húc Nhiên nói, công ty hợp tác bên Singapore bất ngờ quay xe, họ bí mật đem dự án đấu thầu của cả hai cộng tác cùng với một tập đoàn khác để nhận được lợi nhuận ứng trước cao hơn.
Ban đầu quá trình xây dựng diễn ra vô cùng thuận lợi, nhưng khi triển khai đến giai đoạn tốn nhiều kinh phí nhất thì phía tập đoàn đột nhiên dừng hợp tác mà không rõ lý do.
Vì cả hai chỉ thảo luận dựa trên lời nói mà không thông qua luật sư nên việc tập đoàn kia tự nhiên rút vốn là điều không thể ngờ tới, càng không đủ pháp lý mà bắt họ bồi thường.
Ban đầu, phía Singapore còn lấy lý do gặp trục trặc trong quá trình xây dựng khu vui chơi mà hoãn ngày họp nội bộ hằng tháng với Ôn Húc Nhiên.
Nhưng giấy thì làm sao gói được lửa, phía công nhân không những không nhận được lương, ngược lại còn bị bóc lột sức lao động.
Họ không ngại đắc tội với ông to bà lớn, cái họ cần chỉ là số tiền mà bản thân đáng lẽ ra phải được nhận.
Những cuộc biểu tình cũng vì vậy mà liên tục diễn ra trước cổng công ty khiến cổ phiếu rớt giá không phanh.
Bây giờ công trình bị đóng băng, nợ lương công nhân viên không thể trả, họ bắt đầu bịa đặt những điều khoản vốn không có trong hợp đồng mà tố cáo bên Ôn Húc Nhiên vi phạm thoả thuận.
Cái gì mà hằng tháng không góp đủ vốn dẫn đến quá trình thi công trở nên trì trệ? Cái gì mà từ chối gặp mặt dẫn đến rủi ro tiến hành? Về vấn đề này, rõ ràng phía Singapore liên tục từ chối các cuộc họp, tuy nhiên số tiền cần phải kí gửi cho bên kế toán xây dựng tại Singapore vẫn luôn được diễn ra theo đúng thời hạn, vậy những gì họ nói chẳng phải là vô căn cứ sao?
Càng để lâu mọi chuyện sẽ càng trở nên mất kiểm soát, chính vì vậy mà ngay khi nhận được tin, Ôn Húc Nhiên liền đến ngay công ty lấy những văn bản và giấy tờ pháp lý cần thiết.
Do lúc đó vẫn còn sớm, nhân viên công ty cơ hồ cũng chỉ có một vài người, anh còn đang tính tìm Triệu Uyển Dư, tuy mất thời gian nhưng chuyện quan trong như thế này, hiển nhiên là phải báo cho luật sư công ty.
Cũng may, vừa ra khỏi cửa thang máy đã gặp được cô, anh không kịp giải thích, chỉ kịp nhanh chóng kéo cô theo, xong xuôi mới nói ra tất cả.
Mà Triệu Uyển Dư lúc này cũng hiểu rõ vấn đề hơn bao giờ hết.
Cô không hỏi thêm gì nữa, chỉ im lặng mà nghiên cứu các điều khoản nhằm đưa ra hướng giải quyết tốt nhất.
“Em vẫn mang theo visa chứ?” Ôn Húc Nhiên hỏi.
Triệu Uyển Dư khẽ gập đầu.
Cô biết tại sao Ôn Húc Nhiên lại hỏi mình như vậy, bởi lẽ trước cô luôn mang theo những giấy tờ quan trọng bên người, Ôn Húc Nhiên quen cô lâu như vậy hiển nhiên là biết đến vấn đề này.
“Từ giờ tới sân bay còn 20’ nữa.
Thủ tục check - in ít nhất mất khoảng nửa tiếng, bây giờ là 7 giờ 25 phút…”
“8 giờ, anh đặt vé 8 giờ đi.” Triệu Uyển Dư chỉ tay vào màn hình cảm ứng được gắn trên xe, nhanh chóng nói: “Những thủ tục rườm rà, tôi sẽ cố gắng trao đổi với phía hải quan, chúng ta đang gấp, hơn nữa trước đây tôi từng nghe Lưu Hành nói có quen biết với một kiểm soát không lưu….”
“Được!” Nghe tới đây, Ôn Húc Nhiên hiểu ngay ra ý định của cô, chưa đợi Triệu Uyển Dư dứt lời, Ôn Húc Nhiên liền nhanh chóng gọi cho Lưu Hành.
Điện thoại rất nhanh đã bắt máy, Ôn Húc Nhiên nói sơ qua tình hình, thoạt rồi nhìn cô, gật đầu nhẹ một cái.
Nhờ có Lưu Hành giúp đỡ, cộng thêm việc cả hai không phải mất thời gian tại khu kiểm tra hành lý nên các thủ tục xuất cảnh rất nhanh đã hoàn thành.
Vé của cả hai được đặt tại khoang dành cho thương gia nên không gian rất yên tĩnh, cơ hồ không bị ảnh hưởng bởi những tiếng ồn xung quanh.
Khi Triệu Uyển Dư còn đang bận bịu gõ văn bản khởi kiện thì điện thoại bất ngờ đổ chuông, lúc này cô mới sực nhớ ra bản thân chưa tắt điện thoại, cũng may bây giờ là khoảng thời gian ổn định vị trí, nếu không e là đã rắc rối rồi.
Nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại, đáy lòng Triệu Uyển Dư không khỏi dấy lên một hồi khẩn trương.
Sáng nay trong lúc hắn còn ngủ, Triệu Uyển Dư đã nhanh chóng chạy tới công ty, không phải cô muốn tránh mặt hắn, bởi hơn ai hết Triệu Uyển Dư hiểu việc chạy trốn với Hoắc Lãng Triết bây giờ đều không có tác dụng gì cả, chỉ là những lời đêm qua hắn nói với cô vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí, câu nói ‘vẫn luôn yêu cô’ của hắn luôn vang vọng bên tai.
Cô không biết trả lời Hoắc Lãng Triết như thế nào, càng không biết sau khi trải qua một đêm đầy kích tình phải đối diện với anh ra sao nên đã chạy tới công ty sớm hơn bình thường.
Giờ này Hoắc Lãng Triết gọi cho cô, xem ra là vừa mới tỉnh dậy….
“Sao em không nghe điện thoại?” Ôn Húc Nhiên thấy cô cứ thất thần nhìn điện thoại mà không bắt máy bèn lên tiếng.
“À!” Triệu Uyển Dư lúc này mới kịp hoàn hồn, cô tắt điện thoại, thoạt rồi lấy cớ cần vào nhà vệ sinh rồi rời đi..