Trời lại bắt đầu đổ mưa, từng giọt từng giọt tí tách rơi, rồi dần trở nên nặng hạt hơn, cảm giác se lạnh rõ rệt của cuối thu như thấm vào từng mạch máu….
Triệu Uyển Dư ngồi trên bàn làm việc, ánh mắt không khỏi lơ đãng mà nhìn ra bên ngoài.
Trợ lý Tư và vị bác sĩ kia từ sáng sớm đã tới biệt thự, sau khi nghe họ nói qua tình hình, cô cuối cùng mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là Hoắc Lãng Triết không sao!
Nhìn tập tài liệu dầy cộp trên mặt bàn, cả ngày nay, cô thực sự không có tâm trạng động tới.
Đang trong lúc mông lung, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, cơ hồ đã kéo cô về với thực tại.
Một lúc sau, cánh cửa từ từ được mở ra, Ôn Húc Nhiên trang phục chỉnh tề bước vào.
“Uyển Dư, sức khỏe của em thế nào rồi?” Ôn Húc Nhiên nhẹ nhàng lên tiếng, “Nếu cảm thấy không khỏe thì cứ về nghỉ ngơi.
Em đó, đừng cứ ôm việc vào người.”
Triệu Uyển Dư lúc này nào có tâm trạng để nghe những lời quan tâm của Ôn Húc Nhiên, cầm điện thoại trên tay, cô không hiểu rốt cuộc bản thân đang đợi chờ điều gì.
Chỉ một âm báo vang lên thôi cũng đủ để khiến cô giật mình.
“Uyển Dư, em không sao chứ?” Ôn Húc Nhiên không khỏi lo lắng, “Hay để anh đưa em về?”
“Không, tôi ổn.” Triệu Uyển Dư giật mình đáp, “Ôn Húc Nhiên anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Cũng không có gì quan trọng.”
Triệu Uyển Dư nghe xong, nhịn không được mà cười thành tiếng.
“Ôn Húc Nhiên, tôi làm việc với anh đến giờ cũng đã được gần bốn năm, tính tình anh ra sao tôi đâu phải là mới biết một sớm một chiều.”
“Cuộc hẹn hôm trước với Hoắc tổng bỗng nhiên bị huỷ.
Nếu anh nói không lo lắng thì hẳn là nói dối rồi.” Ôn Húc Nhiên thở dài, “Hai hôm nay anh liên lạc qua phía đó, không những không bắt máy ngược lại chẳng có lấy một hồi âm.”
Hoắc Lãng Triết bất tỉnh suốt hai ngày, nóng lạnh bất thường, sức khỏe dường như suy sụp hoàn toàn.
Không phải Hoắc Lãng Triết thất hẹn mà là anh ấy không thể hồi âm.
Nhưng cô làm sao có thể nói cho Ôn Húc Nhiên biết những điều này.
“Ý anh là…” Triệu Uyển Dư có chút nghi ngờ, cơ hồ đã đoán ra ý của Ôn Húc Nhiên.
“Phải, anh muốn em thay anh tới Hoắc thị một chuyến.
Thật ra hôm qua anh đã tới đó, nhưng do không hẹn trước nên không thể vào.
Nhưng em thì khác, ít nhiều nhân viên bên đó đều đã gặp qua em.”
“Húc Nhiên, hay anh cứ đợi thêm một thời gian nữa, dù sao gặp anh ta hay không cũng chẳng ảnh hưởng tới quá trình đầu tư.
Hơn nữa…”
Triệu Uyển Dư cân nhắc lên tiếng.
Vừa muốn mở miệng nói thêm, điện thoại của Ôn Húc Nhiên bỗng vang lên.
Dáng vẻ như có ai lấy mất sổ gạo của Ôn Húc Nhiên phút chốc tan biến.
Anh không nhịn được cười mà quay sang Triệu Uyển Dư: “Là Hoắc tổng!”
Nói rồi Ôn Húc Nhiên vội vàng bắt máy.
Đáy lòng Triệu Uyển Dư không khỏi dấy lên một hồi khẩn trương.
Không rõ đầu dây bên kia nói gì mà khiến Ôn Húc Nhiên cười híp cả mắt, liên tục nói ‘vâng.’ rồi gật đầu.
Sau khi Ôn Húc Nhiên tắt điện thoại, Triệu Uyển Dư không nhịn được mà vội hỏi:
“Sao rồi? Anh ta nói gì mà anh cứ cuống lên thế?”
Ôn Húc Nhiên cười đến lỗi không ngậm được miệng, không trả lời mà vỗ vỗ vào vai cô:
“Em chuẩn bị đi, bây giờ chúng ta sẽ tới gặp Hoắc tổng.”
—————
Xe của Ôn Húc Nhiên dừng trước cổng vào của một nhà hàng đắt đỏ nhất thành phố.
Suốt cả quãng đường, Triệu Uyển Dư nghĩ mãi việc đối mặt với Hoắc Lãng Triết, mở cửa bước xuống xe, Triệu Uyển Dư suýt nữa thì mất bình tĩnh.
Ôn Húc Nhiên cười khẽ, đưa tay trấn an Triệu Uyển Dư “Uyển Dư, yên tâm đi.
Theo anh quan sát thì Hoắc tổng là người rất dễ gần.”
Ôn Húc Nhiên hiểu lầm ý tứ cùng vẻ mặt của cô, còn tưởng rằng cô chỉ đơn thuần lo lắng cho cuộc gặp gỡ bất ngờ này.
Triệu Uyển Dư nghe vậy, chỉ khẽ cười cho qua.
Nếu cô nói ngày ngày cô đều ở bên cạnh Hoắc Lãng Triết, ăn cơm cùng anh ta, thức dậy cùng anh ta…thậm chí là cãi nhau với anh ta thì liệu Ôn Húc Nhiên có thể bình tĩnh như bây giờ? Anh chỉ quan sát qua đã đoán Hoắc Lãng Triết là người như thế nào? Còn cô thì sao? Dù ở quá khứ hay hiện tại, cô vẫn không thể hiểu rõ còn người thật của Hoắc Lãng Triết!
Họ hẹn nhau trên tầng ba của nhà hàng, mỗi phòng ăn đều được khép kín nên rất riêng tư.
Cửa, từ từ mở ra...
Một gương mặt quen thuộc in vào trong đáy mắt Triệu Uyển Dư.
Gương mặt đẹp vô cùng cương nghị, từng đường nét mang theo đầy đủ mị lực hấp dẫn, còn có…khoé môi toát lên nét cuồng nịnh cùng đôi mắt sâu thẳm khiến cô không cách nào chốn thoát…
Nhưng ngay cả lúc này, dù Hoắc Lãng Triết có hoàn hảo bao nhiêu, Triệu Uyển Dư vẫn có thể nhận ra thần sắc có anh có 20% là nhợt nhạt.
Giờ phút này cô thật sự khâm phục khả năng hồi phục của Hoắc Lãng Triết!
“Hoắc tổng, xin lỗi đã để ngài đợi lâu.” Ôn Húc Nhiên đầy nhiệt tình lên tiếng.
“Còn 20 phút nữa mới tới giờ hẹn, là tôi đã đến sớm thôi.” Hoắc Lãng Triết khẽ nói, ánh mắt rất tự nhiên mà dừng lại trên người Triệu Uyển Dư.
Triệu Uyển Dư không hiểu sao hai mắt cô cứ nhìn về phía Hoắc Lãng Triết, cả người nhất thời ngây ra.
“Triệu luật sư, mời ngồi.” Tiếng nói quen thuộc suốt hai ngày cô chưa được nghe vang lên.
Bàn thiết kế theo phong cách nhật bản.
Dáng hình chữ nhật.
Triệu Uyển Dư và Ôn Húc Nhiên ngồi một bên, còn Hoắc Lãng Triết ngồi ở phía đối diện.
Triệu Uyển âm thầm hít một hơi, trạng thái khẩn trương khiến tim cô bất ngờ đập rất nhanh.
Ánh mắt cô khẽ dừng lại trên người Hoắc Lãng Triết, tuy hôm nay anh không mặc âu phục lạnh lẽo thường thấy nhưng cũng vô cùng tề chỉnh.
Quần tây ôm lấy đôi chân dài rắn chắc, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng nhưng cũng không khó để nhận ra quần áo đều là đồ được may đo vô cùng tinh xảo, khiến dáng người cao lớn ưng nhã của anh được phô bày hết thảy.
Miếng băng trên bả vai mập mờ sau lớp áo, cơ hồ đập vào mắt cô.
Không thể không thừa nhận, người đàn ông này thật đúng là rồng giữa đám người, nhưng đáng tiếc…lại là một con rồng tà ác.
Triệu Uyển Dư cố gắng che giấu cảm xúc của mình, mỉm cười lịch sự, hướng về anh đưa tay ra…
“Hoắc tổng, rất vui được gặp ngài!”.