Bà Mary không đưa Trung về nhà mà lại đưa Trung về căn hộ chung cư. Bà Mary cùng bảo vệ toà nhà (cũng là vệ sĩ của bà Mary) dìu Trung vào thang máy rồi bấm lên tầng 3.
- Có ai khả nghi ra vào căn chung chư này không?
- Dạ không có thưa bà chủ.
- Sát sao kỹ càng cho tôi cậu rõ không.
- Dạ tuân lệnh bà chủ.
Ding 1 cái, cửa thang máy mở ra, 2 người dìu Trung đi tới tận căn phòng cuối hành lang, vì cửa là vân tay, bà bấm thử 310899, ồ cửa mở ra luôn nè. Thật nặng tình quá mà. Bảo vệ đưa Trung vào phòng ngủ rồi sau đó xin phép bà chủ xuống làm việc tiếp, bà Mary có pha nước chanh để giải rượu cho con trai mình rồi mang vào bên trong phòng.
Trung ừng ực ừng ực hết cả cốc nước chanh đá to bự rồi ôm lấy gối ôm xoa xoa rồi vuốt ve dọc từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên:
- Linh. Đừng bỏ anh, đừng bỏ anh, nha!
“Ôi con tôi. Nó mà biết con bé đi Mỹ, biết con bé không còn yêu nó nữa, nó sẽ ra sao đây.” Bà Mary đắp chăn lên người cho con trai mình rồi đi ra ngoài đóng cửa lại, đi tới sofa ngồi và order cháo tim cật ở cửa hàng cháo mà bà vẫn hay mua cho Trung.
Ngồi được 15’ thì có tiếng “rè rè” ở bên ngoài. Đó là chuông cửa đó các bạn. Bà Mary ra mở cửa nhưng không phải là shipper của quán cháo mà là 1 người con trai khá nhỏ nhắn và lùn, mặc bộ đồ lao công và cầm đồ nghề lau dọn.
- Chào cô. Cháu là lao công dọn dẹp phòng ạ.
- Phòng cô không có gì dọn đâu. Cháu đi qua căn khác dọn nhé.
- Dạ vâng ạ chào cô. Cháu xin phép.
Lao công cầm máy hút bụi bắt đầu hút 1 lượt ở ngoài hành lang, lau dọn qua 1 chút rồi lấy khăn trắng lau bờ trường, trông có vẻ chuyên nghiệp. Bà Mary cũng không nghi ngờ gì mà đóng cửa phòng lại luôn. Người lao công kia vẫn còn lau dọn không có vẻ gì là vệ sĩ của anh Lâm nhưng thực chất trên cúc áo lao công của anh ta đã có cài camera rồi, Trọng Lâm anh đã nhìn thấu hết, nói qua tai nghe của anh lao công, rằng để ý lúc nào bà Mary về thì lẻn vào căn hộ đó và lắp máy nghe lén ở dưới ghế sofa đi. Hãy hành động 1 cách thận trọng.
Trọng Lâm dặn dò qua tai nghe xong xuôi anh rời phòng mình và đi tới phòng 501 (phòng của Thục Linh), gõ cộc cộc vài cái rồi đợi 1 lúc nhưng không thấy cô ra mở cửa, nhìn giờ ở con rolex nạm kim cương, mới có gần 6h chiều thôi mà... Anh lấy chìa dự phòng trong túi quần ra tồi mở cửa đi vào trong.
- Ôi trời. Xểnh ra 1 chút lại ngủ rồi, thế này thì sao mà học online đây chứ.
Anh suy nghĩ 1 lúc, Việt Nam và Las Vegas chênh lệch múi giờ rất nhiều, anh sợ cô sẽ không quen với giờ giấc bên đó mà mệt mỏi, nhưng anh cũng không muốn xa cô mà. Anh đi 1 mình còn cô ở lại Việt Nam, không chừng sẽ rất nguy hiểm cho cô và cả đứa bé trong bụng nữa. Anh thì không muốn cô có dính líu 1 chút nào tới Trung nữa. Đi tới giường nhẹ nhàng ngồi lên trên cạnh cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô 1 cái rồi sau đó nâng người cô dậy, không cho cô ngủ nữa.
- Lâm à. Em... buồn ngủ lắm.
- Chịu khó 1 chút. Em như thế này không hợp để sang Mỹ đâu. Việt Nam và Mỹ chênh lệch múi giờ rất nhiều. Đi, anh đưa em đi ăn chè. Ăn chè nhé.
- Không không em muốn ngủ. Buồn ngủ lắm.
Nói xong cô lại nằm vật ra giường, bà bầu ngủ nhiều quá cũng không tốt, anh bắt cô phải dậy bằng được để đi ăn chè cùng anh, đi tập thể dục rồi uống nước mía.
- Không đi thì thôi nhé. Anh đi 1 mình, tới quán uống cacao. Em cứ việc ngủ đi anh không làm...
Chưa nói hết câu thì cô chạy tới ôm lấy eo của anh, mắt vẫn còn đang nhắm miệng vẫn còn ngáp ngủ, cô nói mình muốn ăn chè thập cẩm.
- Được được. Đi vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi nha!
- Dạ.
Anh kéo cô vào trong nhà vệ sinh, sau đó đeo bờm lên cho cô rồi tẩy trang 1 lượt khắp mặt cho cô bằng Bioderma nắp hồng, sau đó dùng sữa rửa mặt Cetaphil dịu nhẹ để rửa mặt cho cô. Bà bầu đúng là không nên trang điểm thật nhưng không thể thiếu sữa rửa mặt làm sạch da phải không các bạn.
- Rồi bây giờ đi thay đồ nha!
- Thay... thay đồ...
Cô tỉnh cả ngủ chạy nhanh ra tủ lấy quần áo, giấu như mèo giấu **** rồi chạy vào trong nhà vệ sinh đuổi anh Lâm ra ngoài, không quên dặn anh là đợi cô đó đừng có đi trước. Anh cười tủm tỉm sau đó ra giường ngồi nghịch điện thoại 1 chút.
Ting ting
[Báo cáo đại ca. Người bảo vệ ở sảnh chung cư là vệ sĩ của bà Mary mới tuyển thay cho vị trí của Thuận đã mất. Bà Mary cũng đã đổi mật khẩu của căn hộ rồi dùng giấy ướt xoá đi mọi dấu vân tay rồi ạ. Xin chờ chỉ thị.]
“Haha cẩn thận quá mức rồi đấy bà Mary.” Anh nhắn tin cho vệ sĩ đang làm lao công ở đó ràng hãy làm tốt công việc của lao công, khéo léo làm thân với người bảo vệ đó đi. Anh sẽ có cách cho chuyện này.
Cô thay xong rồi, từ lúc mang bầu tới giờ những chiếc quần jeans rồi áo phông của cô được 2 mẹ thay hết bằng váy xuông và quần lụa chun ống rộng.
- Anh ơi. Hay mình đi ăn sữa chua đi ạ. Đừng ăn chè nữa. Em sợ mình ăn ngọt nhiều quá... ảnh hưởng tới con của em.
- Con của em cũng là con của anh. Được, mình đi ăn sữa chua.
Cô cười hihi rồi đứng cách anh hơn 1 cánh tay và đi ra ngoài, cô muốn đi cầu thang bộ, anh chiều lắm, đi cùng cô qua 5 tầng lầu để xuống tầng 1, đó cũng là tập thể dục rồi đấy. Xe máy của cô cũng được mang tới đây rồi cho nên anh chở cô đi bằng xe máy, tới quán chè trên phố Khâm Thiên. Quán này cũng có cả sữa chua trân châu nữa, ngon cực kỳ.
Chỉnh gương xe 1 chút, đường đông nhưng anh vẫn thấy được rằng có ai đó đang đi theo sau mình. Con airblade màu đen nhám kia thật khả nghi đấy. Nhưng cứ tới quán chè đã rồi nhận diện khuôn mặt sau.
Tới quán chè rồi, nó cũng khá sạch sẽ và sáng sủa, chủ ở đây là người Hạ Long chính gốc nhưng có vợ là người miền Nam, chè ở đây có đủ của 3 miền luôn và sữa chua trân châu Hạ Long.
- Em vào trước gọi đồ đi, anh gọi cuộc điện thoại đã rồi sẽ vào sau.
- Dạ vâng.
Con airlade màu đen nhám kia đúng là đang theo dõi cô và anh, người hiện tại có thể làm việc này chỉ có 1 người thôi. Anh đút tay vào túi quần rồi đi nhanh tới bên cạnh người lái chiếc airblade kia. Người đó biết mình bị lộ rồi nên nổ máy xe định chuồn nhưng đi nàm thao được khi Thiên Bảo đã tới và chặn đứng lại. Thiên Bảo rút con dao găm màu đen ra kề vào cổ của người kia.
- Ai sai mày đi theo dõi cô chủ và cậu chủ của tao?
- Anh Bảo cất dao đi, chỗ này khá đông người. Anh mang nó về khách sạn giúp tôi.
- Dạ vâng cậu chủ.
Thiên Bảo lia mũi dao về phía người kia rồi ra hiệu cho người đó ngồi lên cầm lái, anh Bảo ngồi đằng sau, không lấy dao ra doạ nữa mà lấy súng, chĩa họng súng màu đen ngòm vào lưng của người đàn ông gần 30 tuổi ngồi đằng trước.
- Anh. Có phải có chuyện gì rồi không ạ?
- Ừ. Chúng ta từ lúc rời khỏi khách sạn thì có 1 chiếc airlade màu đen nhám đi theo sau. Đứng cách quán 100m phía tay trái. Ai cho em được quyền gọi xúc xích vậy hả?
- Kìa anh. Em muốn ăn..
Anh Lâm nói cô ăn trước sữa chua đi, còn anh lấy điện thoại ra tìm hiểu xem bà bầu có ăn được xúc xích không, xem xong rồi gật đầu nhẹ vài cái rồi cầm đĩa xúc xích đi tới bàn của cặp đôi kia,
- Chúng tôi chưa ăn đâu anh chị ăn đi.
- Ơ...
- Vợ tôi mang bầu. Cho nên hạn chế ăn đồ chiên rán.
- Ồ vâng. Cảm ơn anh ạ.
Anh Lâm đi tới order 1 đĩa 7 cái xúc xích, nhưng phải nướng bằng nồi chiên không dầu, anh nhấn mạnh từ nướng.
- Vâng. Quý khách chờ cho 1 lát ạ.
- Nướng chín kỹ giúp tôi nhé.
Cặp đôi mà nhận đĩa xúc xích rán từ anh Lâm đó, anh chồng rất thích cái điện thoại bằng đá quý của anh khi anh lôi điện thoại từ trong túi quần ra, liền kéo người yêu mình, bưng đồ ra ngồi gần bàn anh và cô.
- Anh gì ơi. Cho tôi mạo muội mượn điện thoại của anh xem 1 chút được không ạ.
- À vâng. Được chứ ạ.
Anh Lâm đưa điện thoại của mình cho anh khách kia, anh khách thích lắm. Bản thân anh ta cũng đang sưu tầm đá quý mà, nhất là thạch anh.
- Anh ốp nó ở đâu thế ạ?
- Em ốp nó ở Mỹ anh. Anh muốn ốp ạ?
- Vâng. Tôi muốn lắm tại tôi cũng có vài viên đá.
- Vậy anh đem đá của mình tới cửa hàng của em nhé. L2 Luxury ạ. Lên tầng 2 hỏi mr Stevie, ông ta sẽ ốp điện thoại cho anh.
- L2 LUXURY?
- Dạ vâng. Anh chị...
- Anh là chủ cửa hàng đó sao?
- Thực ra thì em mua lại của quản lý cũ thôi, cửa hàng đó trước đây là thế giới kim cương.
Anh Lâm có đưa 1 tấm thẻ ở L2 Luxury cho anh khách kia. Anh khách không có tin đâu vì cửa hàng kim cương đắt đỏ đó ông chủ không thể nào là thiếu niên mới đôi mươi trẻ thế này được. Anh khách gọi vào số điện thoại có đuôi tứ quý 9 kia.
- Là em đây anh. Haha biết là nói ra không ai tin đâu mà.
- Trời đất ơi... Cậu em bao nhiêu tuổi rồi vậy?
- Em tới tháng 5 này là 22 ạ anh.
Chị người yêu của anh kia cũng phải ngạc nhiên tột độ, 22 tuổi như người khác còn đang mài đũng quần trên ghế giảng đường hoặc là đi làm kiếm tiền rồi, đây thì làm chủ cửa hàng luôn. Họ càng ngạc nhiên hơn nữa khi anh Lâm nói tới các cơ sở làm ăn của mình ở Việt Nam.
- Vậy là cửa hàng đó của em có dịch vụ ốp điện thoại à!
- Vâng anh chị. Cái ông mà chế tác trang sức ở đó cũng ốp điện thoại cho em này. Cũng giỏi và có kinh nghiệm nên em mời về cửa hàng làm.
- Anh chị ơi. Anh ấy mà không làm thì thôi mà đã làm là phải cho ra làm đó ạ.
Cô ngồi ăn xúc xích nướng vừa nói cười với 2 anh chị kia. Anh Lâm cũng hỏi là anh khách có những loại đá thô nào rồi thì anh ta cũng tâm sự thẳng thắn rằng mình có chục viên thạch anh, hốc đá thạch anh với vài viên kim cương.
- Anh là chủ tiệm 1 cửa hàng trang sức đá quý phải không ạ?
- Ơ. Còn chưa giới thiệu mà sao em gái biết vậy? Đúng rồi đó, anh ấy có cửa hàng đá quý.
- Dạ tại em nghe anh nói là anh có hốc đá thạch anh. Loại đó khá đắt đó ạ. anh chị.
- Em bé cũng am hiểu quá ha.
Đúng vậy, anh khách đó có cửa hàng đá quý, chỉ có đá quý thôi với ngọc trai thiên nhiên, vòng trầm, hương trầm đủ cả. Có mẹ là thầy bói phong thuỷ và bố là thợ điêu khắc gỗ. 4 người đang ăn vui vẻ lắm, cô có gọi thêm chè ra ăn nữa, chị khách kia có hỏi cô rằng tại sao còn trẻ vậy mà đã có thai.
- Dạ... đó là sự cố ngoài ý muốn ạ chị.
- Haha 2 cái đứa này, ăn cơm trước kẻng mà không dùng biện pháp đúng không?
- Dạ thực ra thì anh Lâm không phải bố đứa trẻ trong bụng em anh chị ạ.
- Yêu thương nhau thì nên cố gắng gìn giữ. Như anh chị đây cũng 25 26 tuổi rồi đấy, cũng cố gắng lắm mới giữ gìn hạnh phúc rồi yêu nhau được gần 3 năm rồi. Mẹ anh là thầy bói, bói tuổi của 2 đứa không hợp nên giờ anh chị vẫn chỉ có yêu nhưng chưa dám cưới. Khổ lắm 2 đứa à.
Anh Lâm cũng muốn đi xem bói, thực ra thì anh không tin mấy về cái gọi là tâm linh, chủ yếu là anh yêu cô và cô yêu anh, thế thôi. Nên anh Lâm có nhờ anh khách đặt lịch xem bói giúp mình.
- Em muốn xem bói chỗ mẹ anh à?
- Dạ vâng anh.
- Bây giờ mới có 6 rưỡi thôi. Có muốn xem luôn tối nay không? Chứ ngày mai là mẹ anh đông khách lắm.
- DẠ CÓ Ạ anh.
Cô cũng muốn đi xem 1 chút, thế là 4 người ăn nhanh nhanh chóng chóng để còn đi cùng anh chị kia tới xem bói. Và chầu này anh Lâm đã nhanh chân hơn khi trả tiền cho cả anh chị kia nữa rồi.
- Mẹ anh thì hơi khó, xem bói có gì nói là bà sẽ nói hết không có giấu giếm đâu 2 em à.
- Dạ vâng em biết mà anh. Thầy nào cũng vậy thôi mà.
Đi 1 đoạn tầm 3 4 cây gì đó thì anh và cô cũng tới được ngồi nhà 5 tầng với anh đèn sáng rực cả 1 góc phố luôn. Tầng 1 tầng 2 anh khách kia bày đá phong thuỷ rồi trầm các thứ còn ở tầng 2 là bày khối đá rồi hốc đá nọ kia, chủ yếu là thạch anh.
- Dạ chúng con chào thầy ạ. Dạ thầy ơi, con và anh có chút bánh kẹo và hoa quả dâng thầy ạ.
Cô cùng anh Lâm đưa cho mẹ anh Khánh 1 giỏ trái cây của Klever Fruit, bánh ngọt ngoại nhập.
- Dạ cháu chào cô ạ.
- Mẹ ơi. 2 em đây muốn xem bói ạ.
- 2 con theo thầy lên tầng 3. Còn Khánh rót nước pha trà mời bạn gái đi.
Anh Lâm vào đây, cảm giác được người thầy đi đằng trước khá thân thiện. Tầng 3 này đang được đốt hương trầm rất thơm, nhưng mẹ anh Khánh đã đậy nắp hũ thuỷ tinh vào bát hương cho khói hương không bay ra ngoài và mở cửa sổ ra rồi.
- Dạ thưa thầy.
- Phụ nữ có thai ngửi mùi nhang khói nhiều không tốt. 2 con ngồi đi. Cô bé à con có nhiều tâm sự đấy, đưa tay thầy xem.
Sau khi xem xong đường chỉ tay của cô và cả anh Lâm, thầy hỏi về ngày tháng năm sinh của 2 người. Ok rồi, trước hết thầy rất cảm ơn tấm lòng của cô và anh Lâm, vội vàng tới đây xem bói mà vẫn chuẩn bị khá tươm tất lễ vật. Thầy nói:
- Trước đây 2 con đã bỏ nhau vì lục đục mâu thuẫn. Nay quay lại được 1 thời gian phải không? Và cô bé này đang được 1 chàng trai khác để ý. Không tốt không tốt đâu. Có ảnh của chàng trai đó ở đây không?
- Dạ con có ạ.
Anh Lâm lấy máy phụ của mình ra rồi mở anh chụp chân dung của Trung, đưa điện thoại bằng 2 tay cho thầy,
- Có biết ngày tháng năm sinh không?
- Dạ là ngày 5/2/1999 ạ thưa thầy.
Thầy nhìn mặt của Trung trong ảnh, 1 vài giây sau thầy tắt phụt điện thoại của anh Lâm đi rồi có động thái giận dữ và không hài lòng. Cô và anh nhìn nhau khó hiểu quá.
- Thằng bé này... yêu nghiệt yêu nghiệt.
- Dạ con thưa thầy...
Thầy nắm tay cô thật chặt rồi nhắm mắt lại, thầy nói rằng cô phải bỏ cái tên yêu nghiệt này đi, nếu không đời cô sẽ rất thảm rất thảm đấy.
- Tên yêu nghiệt này sẽ phá con, nó có lấy con thì gia đình nó sau này sẽ tán gia bại sản con à. Con với nó ban đầu đã không hợp nhau rồi. Cái thai trong bụng con là của cái tên yêu nghiệt kia.
- Dạ thưa thầy. Chúng con phải làm thế nào ạ?
- Thai nhi trong bụng không có tội tình gì. Sau khi sinh đứa bé ra, đầy tháng xong hãy mang đứa bé lên chùa sám hối, ăn chay niệm phật, nhớ chưa con gái.
- Dạ con xin nghe lời thầy ạ.
Thầy quay sang anh Lâm, anh Lâm từ trước tới giờ đi xem thầy thì thầy nào cũng phán anh chỉ 1 kết quả đó là anh bẩm sinh thông minh, nhưng bị yêu nữ hại nên có 1 thời gian làm ăn không mấy hiệu quả rồi tình cảm đi xuống. Nhà có của ăn của để nhưng nên tiêu pha làm sao cho nó hợp lý.
- Con trai à. Con sắp bị kẻ xấu phá rối. Những người bên cạnh của con chưa chắc đã phục tùng con tuyệt đối đâu. Hãy cẩn thận coi chừng đấy.
- Dạ con cảm ơn thầy đã nhắc nhở con ạ. Dạ thưa thầy, chuyện của cậu Trung hồi nãy...
- Thầy chưa được xem đường chỉ tay của thằng bé đó nên không thể biết được nó đang vướng ở đâu. Nhưng thầy thấy nó sẽ còn bám víu lấy cô gái này rất nhiều, cả về hiện tại và tương lai sau này nữa đấy. Không tốt đâu 2 con à.
- Dạ con có nghe về chuyện người âm, liệu rằng...
Anh Lâm ấp úng mở lời với thầy, anh muốn hỏi xem là qua việc nhìn mặt thì thầy có thể đoán ra là Trung có bị người âm theo phá rối không bởi anh đang nghi ngờ Trung làm chuyện phạm pháp mà.
- Vấn đề tâm linh rất khó để nói con trai à.
Thầy đứng dậy đi tới đầu cầu thang nói vọng xuống bên dưới nói anh Khánh lấy 2 lá bùa bình an và 1 chiếc vòng trầm hương cho anh Lâm, còn cô vì mang bầu nên không được đeo.
- Con trai à. Con biết lợi ích của vòng trầm hương chưa?
- Dạ con chưa biết nhiều lắm ạ thầy. Chỉ biết là nó xua đuổi ma quỷ âm khí thôi ạ.
- Đúng là nó xua đuổi ma quỷ, nó còn có tác dụng giảm stress và căng thẳng mỗi khi làm việc.
Anh Khánh mang bùa và vòng lên cho mẹ mình, đồ được để trong khay bằng gỗ có lót 1 lớp vải nhung màu đỏ rất chuyên nghiệp.
- Thầy tặng 2 con 2 lá bùa cầu may này. Con gái à, có đi đâu thì để lá bùa này vào trong túi xách, lúc ngủ thì để nó dưới gối đầu giường biết không.
- Dạ vâng ạ con cảm ơn thầy ạ.
- Còn con trai, con cũng làm theo như vậy nhé. Và chiếc vòng trầm này, con đeo nó vào tay khi đi làm, còn lúc về nhà thì tháo nó ra rồi đặt lên bàn thờ hay ban Thần Tài, đừng có vứt lung tung con hiểu chưa?
- Dạ vâng con hiểu ạ thầy.
Mẹ anh Khánh không nhận thêm 1 đồng nào nữa tiền dâng lễ, còn mời cô và anh xuống tầng 1 để ăn xôi và chè do người ta dâng lên làm lễ cho thầy vào trưa nay.
- Không được từ chối thầy đâu. Ăn xong rồi về thầy sẽ không giữ lại nữa.
- Dạ con thưa thầy. Thầy có lòng thì chúng con xin có dạ ạ. Con cảm ơn thầy.
Thầy mở nắp đựng hương trầm ra cho thoang thoảng 1 chút, vừa đi vừa nói rằng vòng trầm tuy không tốt cho phụ nữ mang thai nhưng chỉ trong 3 tháng đầu tiên của thai kỳ thôi, lúc nào ngồi thư giãn đọc sách thì nên đốt 1 chút hương trầm lên, nó xua đuổi tà khí yêu ma đấy. Chị Ngọc người yêu anh Khánh vẫn còn ở đây, chị đang đun nóng lại chè hoa cau rồi đang múc ra bát, cô cũng đi tới làm phụ chị luôn, múc từng chén ra bát con vừa nói chuyện với chị Ngọc. Thầy kéo anh Lâm ra bên ngoài và nói riêng với anh 1 vài điều.
- Có mặt con bé thầy không muốn nói. Con là đàn ông trai tráng, con phải bảo vệ thật tốt cho con bé. Con bé gặp hạn lớn trong năm nay đấy con à.
- Dạ vâng ạ con biết điều đó ạ thầy. Dạ thầy ơi chúng con có hợp để tiến tới hôn nhân không ạ?
- Chuyện kết hôn cả đời người là điều mà tâm linh không thể nói ra. Có những cặp đôi khi họ đi xem thầy bói, thầy có phán họ không hợp nhau để tiến tới hôn nhân nhưng họ vẫn yêu và lấy nhau con ạ. Như thằng Khánh con Ngọc đấy, tuổi của 2 đứa nó xung khắc, nhưng chúng nó vẫn cố gắng hoà hợp giữ gìn 1 tình yêu hạnh phúc. Thầy nói vậy, con hiểu chứ?
- Dạ con hiểu ạ thưa thầy.
Chị Ngọc khép nép đi ra gọi thầy và Lâm vào bên trong nhà ăn bữa cơm chạy xôi chè. Ngoại trừ bố của anh Khánh đã ăn cơm từ chiều 5h chiều và đang đi cùng thợ để đóng tủ thờ cho khách thì mọi người trong nhà đều ăn cơm rất vui vẻ.
Bà Sáu ông Trọng đang không biết phải làm sao với cô con gái, bởi con gái họ nói mình đã yêu Trung rồi, yêu lắm. Mà chuyện này đang rất rối rắm đây bởi Trung và cô chưa có chia tay nhau thì sao Hương yêu Trung được.
- Con yêu nó nhưng nó có yêu con không Hương? Mẹ không muốn con đi theo vết xe đổ của mẹ trước đây.
- Mẹ. Đó là Đức Trung chứ đâu phải anh Lâm. Con đã yêu Trung từ hoim nhà mình tới nhà hàng của nhà cậu ta ăn tối kìa. Con biết Trung rất yêu Thục Linh, thậm chí họ đã có con với nhau. Nhưng chưa cưới mà mẹ, mà chưa cưới thì con còn cơ hội. Và mẹ cũng đồng ý cho họ vay 800 tỷ rồi còn gì với điều kiện là Trung phải có trách nhiệm với con.
- Vậy là tối hôm đó con đã dàn xếp mọi thứ phải không?
- Con không dàn xếp. Con thậm chí còn không động tay động chân giở trò gì với cậu ta hết. Có thể là cậu ta thèm tình dục. Mẹ cũng biết là Thục Linh đang mang thai không được quan hệ tình dục mà.
Bất lực trước con mình, bà Sáu định gọi cho bà Mary để hỏi xem Trung đã tỉnh rượu chưa thì bà Mary lại không nghe máy, đểu thế.
Quay trở lại với cậu bé yêu nghiệt mang tên Đức Trung, vì cậu ta chỉ trúng 1 lượng nhỏ hơi thở của quỷ thôi cho nên đã tỉnh lại cách đây 10’ tức là 8h30. Nhìn quanh căn phòng 1 chút, ồ là căn hộ của cậu ta, nhưng ai là người đã đưa cậu ta về đây? Bộ quần áo này... sao ở nhà mà Trung lại mặc quần dài áo phông vậy nhỉ. Trung đang ngơ ngác như con cá thác lác xay chả thì nhìn thấy tờ giấy với chiếc bút chì nằm ngay bên cạnh mình, nội dung bên trong đó như sau:
[ Mật mã mới của căn hộ là 998997. Sáng ngày mai 6h có mặt ở quán bánh cuốn Mai Hồng, mẹ có chuyện muốn nói với con. Nhớ đấy đừng quên.]
- Nét chữ của mẹ, vậy là mẹ đưa mình về đây à?
Trung không chột dạ cũng không giật mình bởi số tiền khổng lồ đó cậu ta vẫn cất nó ở trong căn hộ này nhưng đã giấu rất kỹ càng rồi, mẹ cậu ta thông minh tột đỉnh cũng không phát hiện ra cậu ta để nó ở đâu đâu.
Bật đèn lên cho sáng sủa cả căn hộ, Trung lấy quần áo vào nhà vệ sinh tắm, lột đồ ra rồi mở vòi nước ở bồn rửa tay hất lên mặt 1 chút cho tỉnh. Ngắm gương mặt mình trong gương Trung lẩm bẩm:
- Mình có quên điều gì không nhỉ? À phải gọi cho em ấy.
Trung tắt vòi nước đi, trần truổng ra giường nằm phơi mình ra rồi gọi video call cho cô. Ơ, cô không bắt máy kìa. 3 4 cuộc rồi cũng chỉ có 1 kết quả duy nhất, có thể là cô đang để chế độ yên lặng rồi. Thế à Trung đi vào nhà tắm, **** *** 1 chút rồi tắm táp cho sạch sẽ, xong xuôi quấn mỗi khăn tắm ngang hông rồi mở cửa nhà vệ sinh ra rồi đi ra ngoài học bài cho hôm nay và ngày mai.
Kevin đang rất nỗ lực để bóp méo đoạn video cũng như chỉnh sửa 1 chút cảnh trước khi mà bà Sáu và bà Mary đi vào trong phòng ngâm khoáng. Vì hơi ít cảnh Trung gần gũi cô mà cho nên Kevin đang khá khó nhọc để cắt ghép. Từ 5h chiều tới 9h tối, gần 4 tiếng đồng hồ rồi anh ta mới xong cảnh nóng kéo dài gần 1 tiếng đồng hồ của Hương và Trung, từ lúc ngâm khoáng cho tới ăn uống trong phòng rồi đè nhau ra giường hôn hít.
- Bryan, Trân! 2 người ra đây xem được chưa?
Vì ở biệt thự chỉ có mỗi 2 người này thôi cho nên Kevin gọi hết ra để xem. Sau khi vòng quanh xem xét 1 hồi Bryan thấy ổn rồi nhưng chị Trân vẫn chưa thấy ổn cho lắm, nhất là cái đoạn ăn uống ngay bên trong phòng.
- Khi thằng Trung nó xem cảnh này nó sẽ nghi ngờ ngay, không được đâu.
- Vậy theo cô thì chỉnh thế nào cho phù hợp đây?
- Tôi nghĩ là nên cắt ghép cảnh mà thằng Trung xuống quầy bar uống cocktail, chẳng phải các anh đổ vào miệng nó Long Island à? Nên lấy cảnh đó, sẽ tự nhiên hơn là ăn bánh và trà trong phòng.
- Nhưng cô cũng nên biết ngâm khoáng là không được uống rượu mà.
- Mỹ Hương chẳng nói là do thằng Trung uống cocktail có rượu nên mới hôn rồi cắn Hương sao? Nên ăn khớp 1 chút.
- Ý hay đấy. Kevin cố gắng nhớ.
Kevin than trời than đất lên, đeo mắt kính vào rồi làm tiếp công việc được giao. Ờ nhưng mà cũng đúng đấy, nên ăn khớp với nhau 1 chút thì bằng chứng sẽ càng thuyết phục hơn. Bà Mary chắc chắn sẽ bắt vệ sĩ trích xuất camera.
Rời khỏi nhà anh Khánh xong, anh Lâm thực sự là thoải mái ghê lắm. Sáng mai anh cùng cô đi chùa cầu bình an luôn, cô đang gặp hạn lớn, mà thầy chỉ nói riêng với anh, như vậy có nghĩa là cô gặp nạn là do Trung gây nên. Trung là yêu nghiệt thật không? Có lẽ anh phải tìm 1 thầy bói khác để kiểm chứng về vấn đề này rồi.
- Lâm à. Anh đang nghĩ gì vậy?
- Haha anh đang nghĩ xem có nên cho em sang Mỹ cùng hay không. Bởi chênh lệch múi giờ giữa 2 bên là khá lớn. Em quen với sinh hoạt cũng như giờ giấc ở Việt Nam rồi cho nên...
- Vậy thì em sẽ ở lại đây không đi nữa.
- Ừ nên như vậy.
Cô khá buồn, nhưng cũng đúng thôi bởi chênh lệch múi giờ rất lớn giữa 2 bên, nếu cô đi rồi muốn gọi cho bố mẹ để hỏi thăm sức khoẻ cũng khó, bởi ở bên Mỹ vào ban ngày thì ở Việt Nam sẽ là ban đêm.
- Anh chưa nói hết mà.
- Dạ sao anh?
- Anh sẽ ở lại Việt Nam với em. Mình đi Nha Trang, em chịu không?
- Nhưng công việc của anh bên đó rất nhiều mà. Đừng vì em quá mà ảnh hưởng đến công việc của anh. Em sẽ cùng anh qua đó. Hãy để em chăm sóc và bù đắp cho anh, nha Trọng Lâm.
2 người đi bộ với nhau ở phố đi bộ như bao cặp đôi khác, tay trong tay đi bên cạnh nhau. Anh lo lắm, cái hạn của cô bao giờ sẽ xảy ra, anh và cô mới quay lại với nhau không bao lâu mà. “Ông trời ơi. Đừng bắt chúng con xa nhau nữa, con trăm lần vạn lần cầu xin ông!”
- Lâm à. Anh đừng giấu em nữa nhé. Có chuyện gì phải nói cho em biết đấy, hiểu không?
- Tất nhiên rồi. Anh sẽ không bao giờ đi vào vết xe đổ của chính mình đâu.
- Em muốn ăn kem cốc.
- Không. Muốn con tôi lạnh chết hả?
- Đi mà. Em muốn ăn kem. 1 cái thôi, nha.
- 1 cái thôi đấy.
Anh nắm tay cô kéo đi tới xe kem cốc với bò bía, nói với chú bán kem rằng cho anh 1 cây kem cốc, ít kem với siro thôi. Cô phụng phịu ra mặt:
- Anh.
- Anh không chiều em quá đà đâu. Cho chừa cái tội bỏ rơi anh yêu thằng khác.
Chú bán kem nhìn cặp đôi hoàn cảnh này rồi cười phớ lớ ra, cô đang buồn nhưng sau đó mặt cô bỗng tươi vui hẳn ra khi nghe anh gọi tận chục cái bò bía và 2 túi bánh ông trăng (hay còn gọi là bánh quế, nó có hình tròn đó mọi người).
Anh Lâm và cô đều khá tập trung vào số bò bía cho nên không có để ý tới rằng sau lưng mình đang có 1 người đang chụp lén. Và đó là ai, mọi người hãy chờ đợi vào chap tiếp theo sẽ rõ nhé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT