Trung rất khôn ngoan, không hổ là con trai của cựu CIA, thông minh hơn người khi mà đã nói nơi cất giấu số tiền khổng lồ đó cho vệ sĩ tâm phúc cùa mẹ mình. Số tiền 50 tỷ đó mà Trung cho ông Thuận, chỉ là để bịt miệng ông không cho nói với ai, kể cả là với mẹ của mình. Thục Linh lại 1 lần nữa ôm Trọng Lâm, Lâm cũng ôm lại cô rồi 2 người đi vào phòng bệnh sao? Thật không thể tin nổi mà.

Sáng hôm sau chủ nhật, vì chớm hè rồi mà nên mới có 6h sáng thôi mặt trời đã lên cao hơn cái sào. Trọng Lâm anh nhẹ nhàng nhổm người dậy, hôn lên trán cô chụt 1 cái, nhanh chóng rời giường đi vào trong thay quần áo rồi gọi mẹ mình và vệ sĩ tới canh phòng bệnh cho cô.

- Anh Lâm. Chuyện tối qua, có người muốn hại chúng ta phải không?

- Không phải chúng ta, nếu có thì chỉ 1 mình tôi thôi. Ở toà nhà đối diện với phòng bệnh có tay bắn tỉa. Tôi chưa rõ có phải kẻ thù của tôi bên nước ngoài hay không. Việc của em bây giờ là phải thật khoẻ mạnh, đừng suy nghĩ gì nhiều biết không?

Cô nhìn anh rồi gật đầu nhẹ vài cái. 15’ sau cửa phòng bệnh mở ra, Bryan cùng Thiên Bảo đi vào đưa đồ ăn cho cô và anh. Thiên Bảo nói:

- Cậu chủ. Rất có thể...

- 2 người ăn gì chưa?

Trọng Lâm không muốn cô lo lắng mà nên chuyển ngay sang chủ đề khác:

- Các anh cứ nói đi ạ em không sao đâu.

- Linh à.

- Không sao đâu mà anh.

Thiên Bảo nói rằng tay bắn tỉa hôm qua, vào hồi 21h15’ có dùng súng điện làm 4 bảo vệ toà nhà đó ngất đi và chĩa họng súng vào người Trọng Lâm rất có thể là vệ sĩ của bà Mary.

- Rất có thể. Nghĩa là sao ạ anh?

Bryan nói:

- Vì người đó đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang kín mít cô chủ ạ, tuy không nhìn được mặt người đó nhưng trong hoàn cảnh bây giờ thì chỉ có thể nhận định người đó là 1 trong những người vệ sĩ của bà ta.

- Hoặc người đó là vệ sĩ đang giúp sức cho Trung, bởi nhận được 1 ân huệ lớn từ thằng bé chẳng hạn.

Ngọc Trân cầm cặp lồng cháo đi vào trong, theo sau chị là 2 nhóc tì đáng yêu hết nấc.

- Ân huệ lớn. Ý cô là...

- Anh Bảo không nhớ sao? Số tiền khổng lồ đó. Nghĩ đi nào, nếu thằng bé cầm 800 tỷ trong tay, không lẽ lại không cho vệ sĩ của nhà mình 1 chút sao?

- Nhưng chúng ta chưa có bằng chứng gì hết mà.

Đúng thật là như thế, nhóm của anh Lâm đã chậm 1 bước rồi. Không có bằng chứng thì không thể buộc tội được mẹ con bà Mary và vệ sĩ là người có liên quan tới số tiền 800 tỷ đó cả. Chưa kể còn bị buộc tội vu oan giáng hoạ cho người khác nữa. Bryn hỏi cô:

- Cô chủ. Lúc cô còn thích thằng Trung. Cô có biết hết mặt vệ sĩ của nhà thằng Trung không?

- Em có biết 7 8 người thôi anh.

- Cô có thể kể tên họ không?

Cô nghĩ ngợi 1 lúc, sau đó kể vài tên, đầu tiên là ông Thuận, tiếp theo là ông Vĩnh, ông Mạnh, ông Chỉnh, ông Hoàn (bảo vệ của trường trước đây), ông Thanh, ông Đồng, và 1 người nữa nhưng đó là người nước ngoài với nước da ngăm đen.

- Cô chủ có biết ai là người thường xuyên tới nhà bà ta không?

- Cái này thì em không rõ lắm anh à vì em không hay tới nhà mẹ Mary lắm.

Bryan hỏi Thiên Bảo, bởi trí nhớ của anh tốt nhất trong nhóm:

- Anh Bảo. Anh còn nhớ được mặt của người đàn ông trước đây, khi mà dựng đứng cái túi du lịch dài ngoằng ở ngoài cửa phòng bệnh không? Đợt cô chủ bị bà Nhung đánh ấy ạ.

Thiên Bảo nhắm mắt lại rồi lẩm nhẩm cụm từ túi du lịch dài ngoằng, 2’ trôi qua vẫn chưa có thể trả lời. Cũng không thể trách anh Bảo được bởi vì chuyện xảy ra cũng đã 1 năm rồi.

- Nếu có ảnh thì chắc chắn tao sẽ nhận ra, bởi nếu nói thì không biết nói kiểu gì cơ.

Bryan gọi cho Kevin, gửi toàn bộ ảnh của nhóm vệ sĩ của bà Mary, những ảnh mà Ninh và Wiliam đã dày công tìm kiếm sang máy của anh Bảo. 2’ sau tin nhắn hình ảnh được gửi vào zalo của Thiên Bảo, 17 ảnh của 17 người tất cả. Thiên Bảo lướt đi lướt lại, lướt tới lướt lui, lướt túi lướt lơi, lướt qua phải rồi lại lướt qua trái, cuối cùng dừng lại ở 1 ảnh, anh nhìn thật kỹ vào bức hình rồi nhắm mắt lại mông lung nghĩ ngợi. Cô cũng bước xuống giường rồi đi tới các anh chị để xem ảnh cùng.

- Đúng rồi. Chính ông ta!

- Ông này sao anh Bảo? Trọng Lâm lên tiếng.

Thiên Bảo chắc chắn, bởi ông này trong lúc Thiên Bảo đi hỏi phòng vip, thì ông này có hành động là chạm vào túi du lịch bên cạnh mình.

- Cô chủ. Cô có nhận ra ông này hay không ạ?

Cô nhận ra từ lúc nãy khi anh Bảo nói câu “Đúng rồi. Chính ông ta!”, đó là ông Thuận, người mà trước đây cô đã gặp khi tới nhà Trung vào lúc tối, cái hôm mà cô mua cháo tim cật tới cho Trung.

- Cô chủ còn biết thêm gì về ông ta không ạ?

- Ừm... à có ạ. Em gặp chú này 1 lần nữa khi đi tới nhà mẹ Mary đón Cafe và Milky về. Em có chạy lên phòng của Trung lấy pate với sữa thì thấy chú ấy đi từ trên tầng trên đi xuống ạ.

- Từ tầng trên đi xuống? Thằng Trung ở tầng 3, thế thì chỉ có thể là tầng 4 hoặc tầng 5 phòng vũ khí và phòng tập bắn.

Cô sững người, hỏi:

- Không lẽ người hôm qua là chú ấy sao ạ?

Trọng Lâm anh gật đầu và nói rằng không loại trừ khả năng tay bắn tỉa muốn nhằm vào anh tối muộn hôm qua chính là ông ta. Nếu thực sự ông ta làm vậy vì Trung, thì rất có thể ông ta là người được Trung cho 1 chút tiền rồi. Bàn thế thôi chứ không có bằng chứng gì xác thực hết.

- Không. Có đấy.

- Ý chủ tịch là sao?

- Cô không thấy gì sao? Thằng Trung nó không thể nào rời khỏi tầm mắt của cảnh sát, vậy thì số tiền kia... Nếu thằng Trung nó nói ra nơi cất giấu...

- Tôi hiểu rồi.

- Chúng ta sẽ chỉ cần ngồi chờ đợi chó phản chủ thôi, phải không đại ca?

Trọng Lâm cười rồi gật đầu, chẳng ai là không mê với tham tiền, không thích mê tơi tiền bạc, lại còn là 1 số tiền đôla lớn như vậy thì có mà điên, nếu thật là có người như vậy thì lên rừng mà chơi với động vật, khỏi cần nghĩ tới cơm áo gạo tiền làm gì cho mệt xác.

Bà Bình cùng bà Loan đi vào, thấy mọi người ở đó đông quá, cô cũng đang ăn giở bát cháo thịt bằm nấu cùng với cà rốt và khoai tây. Anh Lâm thấy mẹ tới rồi liền cùng với bộ 3 Thiên Bảo, Bryan và Ngọc Trân đi làm công việc của mình.

- Mẹ. Con muốn ra ngoài đi dạo 1 chút, có được không ạ?

- Được chứ con yêu. Mẹ ra xin bác sĩ rồi tất cả chúng ta đi, nhé.

Bà Loan nói xong lập tức bà Bình hưởng ứng liền, bà Bình đi ra xin ý kiến bác sĩ, tiện thể bà gọi luôn cho Lâm. Lâm nghe mẹ mình nói sẽ đưa cô ra ngoài chơi, được thôi.

- Mẹ gọi điện cho mẹ con bà ta đi.

- Cái thằng này. Đang vui tự nhiên làm cụt hứng. Gọi mẹ con nó làm cái gì?

- Mẹ cứ làm theo ý của con đi. Con muốn xem thái độ của mẹ con nó ở nhà thế nào. Con cho người lắp camera từ lúc sáng nay rồi.

Sáng nay lúc 7 rưỡu, Mỹ Hương cùng Duy Anh qua mời gia đình bà Mary đi ăn sáng, chỉ là tự nhiên đùng 1 cái thôi, nên người của anh đã lẻn vào nhà và lắp camera và máy nghe lén lại rồi.

- Người của con sẽ theo sau mọi người.

- Rồi rồi. Thật là.

Bà Bình cúp máy, đi tới hỏi bác sĩ đa khoa cùng bác sĩ khoa sản xem là có được phép cho cô ra ngoài không, thì bác sĩ đồng ý 2 tay 2 chân luôn, nên cho bệnh nhân ra ngoài không khí để cho khoẻ mạnh, vận động tự nhiên, hít khí trời cũng rất là tốt.

Nói chuyện với bác sĩ xong xuôi, bà Bình gọi cho bà Mary, rằng hôm nay bà với bà Loan cho cô cùng mấy đứa nhỏ đi chơi.

- Vậy à chị? Mọi người định đi chơi ở đâu ạ?

- Tôi cũng chưa biết nữa, chắc là sẽ đưa con bé với 2 đứa nhóc đi ăn uống thôi. Chị có cao kiến gì không?

- Dạ nếu vậy thì tới nhà hàng của nhà em đi chị. Ăn uống xong chúng ta đi chơi 1 chút, sang Vinhomes Ocean Park chơi đi dạo quanh bãi biển.

- Bãi biển nhân tạo sao? Vâng cũng tốt đấy chị ạ. Cũng mát mẻ đấy.

- Vâng. Thống nhất là như vậy chị nhé.

Bà Bình có nên đơn phương huỷ kèo không? Mà thôi đi, có vệ sĩ của bố già ở đây rồi người của Lâm nữa theo sát rồi thì có gì mà phải sợ. Bà Bình nhắn tin cho Lâm rằng sẽ ăn trưa ở nhà hàng của bà Mary trước rồi sang Vinhomes Ocean Park, gõ in hoa vài chữ:” ĐÂY LÀ Ý CỦA BÀ TA”, rồi quay vào phòng:

- Ok rồi bác sĩ đã đồng ý. Chúng ta đi cafe trước đi.

- Dạ vâng mẹ.

Cô cũng hào hứng lắm, nên thay đồ bệnh nhân ra mặc vào người 1 bộ cánh đó là quần jeans và áo phông cao cổ có đính mấy hạt pha lê swarovski. Bà Loan liền bắt cô cởi ra ngay lập tức rồi mở túi xách của mình ra lấy chiếc váy xuông dài qua đầu gối.

- Mặc cái này vào cho mẹ. Có thai đừng mặc quần bò, nó thít vào bụng làm cháu mẹ khó thở đấy.

- Đúng đó con ạ. Mặc váy xuông rộng rộng thế này này cho thoải mái.

- Dạ vâng 2 mẹ ạ.

Cô đi vào trong nhà vệ sinh thay quần áo ra rồi mặc váy, thai chưa thành hình mà có cần lo quá xa thế hay không? Còn bà Loan ở ngoài, có nói với bà Bình về việc bà Loan sẽ xin bảo lưu kết quả học tập cho cô rồi cho cô về Quảng Ninh ở nhà bà Tuyến Hảo.

- Đi đâu cũng được, miễn là không có mẹ con của con mụ kia. Nhưng tao nghe thằng Lâm nó nói là con bé nói sẽ học hết học kỳ này đấy.

- Thế à?

- Ừ. Chứ tao cũng muốn cho nó đi nghỉ dưỡng bỏ xừ ra. Học hành nhiều xong tới lúc cái thai nó to ra bạn bè anh chị em dị nghị ấy chứ.

- Thôi được rồi để tao tính, cũng phải nói với ngài Smith 1 câu mày ạ.

Cô thay váy xong rồi chải lại đầu tóc cho gọn gàng, mở hé cửa phòng ra 1 cách nhẹ nhàng, thấy 2 mẹ đang nói chuyện say sưa quá, cũng chỉ vì cô thôi, giờ đã giữa tháng 3, còn 2 tháng nữa thôi cũng nhanh mà:

- Dạ mẹ. Con đã xong rồi, chúng ta đi thôi ạ.

- Cô Linh ơi. Hôm nay cô dạy cháu vài từ nữa nhé ạ. Cháu có mang sách vở theo nè.

- Ok luôn. Gia Bảo ra cô bế nào.

Hôm nay tinh thần cô cũng phấn chấn hẳn lên, Gia Bảo cười tít cả mắt rồi còn thơm má cô xong vỗ tay cười khanh khách.

- Bảo giỏi quá ta ơi. Ưm...

Cảm giác nôn nao khó chịu dâng lên tới cổ họng, cô để Bảo đứng xuống đất rồi chạy ra 1 góc để nôn, nhưng không nôn được bởi sáng nay cô ăn có tí cháo, nhưng cũng nôn hết rồi.

- Khổ thân con tôi, nghén nặng thế này thì sao mà đi học được. Cứ nôn oẹ suốt cũng ảnh hưởng tới lớp học đấy.

Bà Loan cao tay lắm khi nhằm đúng lúc này để nói cô rời khỏi Hà Nội 1 thời gian. Cô đành phải chấp nhận thôi. Mọi người lên xe của bố cô vì Prado những 7 chỗ liền cơ, 2 vệ sĩ của bố già có găm súng bên người ngồi hàng ghế cuối cùng, còn xe của bà Bình thì Nam Anh, Hùng với Ninh đang ngồi.

- Vậy là con đồng ý rồi hả Linh?

- Dạ vâng ạ mẹ. Con cũng suy nghĩ nhiều về chuyện này lắm. Líc đầu thì không muốn có con vì vướng bận việc học. Nhưng bây giờ.... dạ 2 mẹ sắp xếp thế nào thì con xin nghe theo ạ.

Bà Bình nói rằng ở Nha Trang, ông bà có 1 khách sạn, nó là khu biệt thự nghỉ dưỡng hạng sang nằm ngay sát biển, không khí cũng trong lành và yên tĩnh lắm, cô tới đó ở dưỡng thai, còn vấn đề học tập, nếu cô thích thì có thể học online cũng được, thời đại công nghệ 4.0 rồi, học online, họp online đều được hết.

Đối với gia đình bố già thì chẳng có gì làm khó được họ, cần bôi trơn chứ gì, 1 lúc thôi là xong hết, dập chỗ nọ thổi chỗ kia, có tí quan hệ và tiền là xong ngay. Cô biết rõ điều đó, và hơn bao giờ hết cô biết họ không muốn cho mẹ con Đức Trung biết về hành tung của cô. Nhưng thực sự thì lời của Lâm, Ngọc Trân và các anh có thực sự là đúng hay không, mới chỉ là nói miệng thôi chứ đâu có bằng chứng gì xác thực.

- Tới rồi.

- Yeah. Bà nội ơi cháu muốn ăn bánh bóng đêm ạ.

- Được hết luôn. Cô Linh này, với Đức và Bảo này, thích ăn món nào bà Loan với bà Bình chiều món đó.

Mọi người đi vào trong quán cafe của anh Lâm, cô có order thức uống mà cô thích nhất ở đây đó là cacao, sau đó cùng mọi người lên tầng 2 ngồi. Khung cảnh ở đây, góc phố này và vẫn hàng cây đó, nhưng đã có thêm mấy cây hoa phong thuỷ nữa. Cô có hỏi bà Bình thì được biết mấy cây này là của nhóm Hoài Phương cùng các bạn tặng cho theo đúng tuổi và mệnh của Trọng Lâm.

- Cô Linh ơi. Cô dạy cháu đi ạ.

- Rồi. Bây giờ Đức muốn học cái gì nào?

- Dạ cô dạy cháu ghép câu đi ạ.

- Ồ ghép câu ha. Ok. Đây nhé, ví dụ như bà Loan và bà Bình là 2 người phụ nữ ngoại quốc, gặp 1 cậu bé như cháu, họ sẽ hỏi cháu à What’s your name? nghĩa là hỏi cháu tên gì đó. Đây để cô ghi mẫu.

Thục Linh cô từ trước tới giờ dạy tiếng Anh cho Đức luôn nói trước rồi viết, viết mẫu cho cậu bé xong rồi liền viết nghĩa tiếng Việt sang bên cạnh luôn.

- Đọc theo cô nào.

Qua 5’ học câu What’s your name? thì cafe và bánh ngọt cũng được mang lên trên tầng, Đức muốn học thêm nữa nên chưa có ăn vội.

- Tiếp đi cô Linh.

- Ok. Bây giờ nhé. Có 1 vài người người ta sẽ hỏi cách đánh vần tên của cháu. Họ sẽ hỏi câu: How do you spell your name? Nghĩa là tên của bạn được đánh vần như thế nào?

- Đánh vần ạ cô? A cái này dễ. Ư cờ ức, Đờ...

Cô cùng 2 bà mẹ buồn cười quá, cô xua xua tay rồi nói rằng không phải đánh vần như tiếng Việt đâu, mà phải đánh vần theo tiếng Anh:

- Chữ Đ trong tiếng Anh là D. Chữ Ư là U, và chữ C là C. Khi có người hỏi cháu, là How do you spell your name? thì cháu đánh vần 3 chữ cái tên cháu theo bảnh chữ cái tiếng Anh nhé. Sau đó thì nói tên cháu ra. Cháu thử xem nào. How do you spell your name?

- D, U, C.

- Ok và tên của cháu.

- D, U, C. Đức.

- Ok good. Cháu hỏi lại cô đi.

2 cô cháu đọc tiếng Anh qua lại, tên của cô có 4 ký tự cơ, là L, I, N, H. Đức thích lắm vỗ tay tán thưởng. Sau đó tiếp tục với các câu hỏi đơn giản khác. Tới khi đưa tách cacao còn nóng lên miệng, ôi thơm quá thể, cô uống ực phát hết cả cốc luôn, chưa bao giờ cô uống cacao mà lại nhanh như vậy mà ngon vậy luôn cơ. 2 bà mẹ nghĩ, có phải cô thèm cacao hay không.

Trong khi đó ở nhà Trung, Trung đang tắm cho sạch sẽ thơm tho để còn tới nhà hàng chuẩn bị món cho cô nữa. Đang tắm thì bỗng dưng khựng lại, nghĩ tới cảnh cô ôm lấy Trọng Lâm từ sau lưng... trước đây không lâu cô cũng ôm cậu ta như vậy mà.

- Đáng chết! Đáng chết. ĐÁNG CHẾTTTTTT.

Bàn tay thô to nện mạnh vào tường nhà vệ sinh, tới mức mà bàn tay trái đau đớn tới chảy máu, đỏ ngầu. Cậu ta phải làm thế nào mới được đây?

- Hoàng Thục Linh. Anh phải làm sao với em đây, phải làm sao đây hả?

Ngồi bệt xuống dưới nền nhà vệ sinh rồi khóc ròng ròng. 25’ sau bà Mary đợi con trai mình lâu quá liền đi lên trên phòng cậu ta xem thế nào, mở cửa phòng ra thì thấy con trai mình đang quấn khăn tắm rồi ngồi thừ người ở ghế chỗ bàn học. Bà đi tới gần thì thấy tay của Trung đầy máu:

- Trung. Con làm sao thế này, hả? Con nói mẹ nghe. Trung! TRUNG!

Trung đưa ánh mắt buồn rầu nhìn mẹ mình, nước mắt lưng tròng.

- Mẹ à. Con phải làm sao đây mẹ?

- Ngồi yên đây để mẹ đi lấy hộp thuốc.

- Thục Linh. Em ấy... không còn yêu con nữa rồi.

Trung khóc nức nở như 1 đứa trẻ lên 3 tuổi bị bạn cướp mất cây kẹo mút, bà Mary thì giục giã Trung nhanh chóng thay đồ đi rồi còn tới nhà hàng, hôm nay Trung sẽ được gặp cô, bà cũng nói rằng Trung hãy yên tâm khi mà giữa cô và Trung còn có một mối ràng buộc, đó là đứa bé.

- Đúng. Con không thể thua hắn ta được. Bố mẹ, bố mẹ phải giúp con. Em ấy là vợ con, là mẹ của đứa con sắp chào đời, đó là con đầu lòng của con và em ấy mẹ à.

- Bố mẹ sẽ giúp con hết mình mà Trung. Con bé cũng là con dâu, đứa bé là cháu nội của bố mẹ.

Bà Mary vừa nói vừa quấn băng vào tay cho Trung, tay cậu ta bị rách thịt khiến bà Mary không khỏi xót xa. Bà Mary xuống dưới nhà gọi tới nhà hàng gia đình của mình đặt 1 vài món tầm bổ cho cô và thai nhi trong bụng, coi như bà thay con trai mình trả nợ cho cô. Trung đi xuống dưới nhà với gương mặt buồn vui lẫn lộn, cậu ta nói mẹ mình chở đi mua quà cho cô trước đã rồi hẵng tới nhà hàng. Trung muốn mình tự tay mua đồ cho cô và đứa con sắp chào đời của mình nữa.

- Bố đâu rồi mẹ?

- Bố đi có việc với đối tác rồi con.

- Dạ vâng mẹ.

Trung mở điện thoại ra xem những món đồ có thể tặng cô. Có giày bệt này, sách cho bà bầu, rồi gối nữa, nhưng bà Mary nói rằng thai nhi còn nhỏ, chưa có phát triển lớn lắm nên chưa cần mua gối chữ U đâu, tốt nhất là mua sữa bầu và sách.

- Mẹ ơi. Mẹ thích cháu trai hay cháu gái ạ?

- Cháu trai hay gái cũng là cháu của bố mẹ, bố mẹ không có quan trọng con à.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play