3 tiếng sau nữa, tức hơn 1h chiều rồi, vẫn không có 1 tin tức gì của cô, ông bà Minh Loan lo sốt vó. Phu nhân Charotte cùng chồng cũng đã biết chuyện cô bị Trung bắt đem đi ngay ở trường. Phía nhà trường cũng liên hệ với cảnh sát vào cuộc rồi. Ngài Charles gọi điện hỏi thăm tình hình, xem có giúp được gì không nhưng máy của vợ chồng bố già, bố mẹ cô và Trọng Lâm đều không có liên lạc được.

Theo lệnh bố già, vệ sĩ theo sát không rời chiếc xe taxi và tên tài xế, vì nghi vấn tên tài xế đó cho lời khai gian dối hoặc bị Trung mua chuộc. Trước khi đi có mặc sẵn bộ đồ của xe ôm công nghệ grab và gđeo mắt kính camera. Thuỵ theo sau taxi của hãng Sao Mai tới bệnh viện Vinmec Times City, thấy chiếc taxi đó rất khả nghi, khi không đỗ ở cổng trước của bệnh viện để đón khách mà lại đỗ ở cổng sau. Thật không bình thường.

- Cẩn thận bám theo đi.

- Dạ vâng.

Vì di chuyển nên hình ảnh truyền về sẽ có chút bị rung. Bố già đã đoán đúng rồi, người tài xế đó ngó nghiêng 1 chút, thấy không có điều gì khả nghi liền tháo mặt nạ da người ra:

- Là ông Việt!

- Tại sao ông ta lại nói dối chúng ta chứ?

- Lâm. Gọi ngay cho ông Công.

Anh Lâm gọi ngay cho ông Công, và ông Công không ngạc nhiên gì mấy bởi ngài Smith đang rất thất vọng về ông ta, ngài và ông Công cũng đang tìm ông Việt về chuyện ông ta đã biển thủ 1200 tỷ đồng từ tập đoàn Bentley chi nhánh California.

- Gì cơ chú? 1200 tỷ?

- Đúng vậy cháu à.

Ông Phong báo với Thuỵ dùng súng gây mê bắn ông Việt đi. Chưa đầy 1’ sau, ok đã xong rồi. Chỉ có ông Việt mới biết được Trung đưa cô đi đâu để giấu thôi. Thuỵ nhanh chóng còng tay ông Việt ngược ra sau, đưa ông Việt vào cốp xe rồi đeo mặt nạ da người vào, ngồi lên xe và đợi chờ theo lệnh. Nếu ông Việt là đồng phạm của Trung thì chắc chắn Trung sẽ gọi điện thoại tới.

- Khoan đã. Ông Việt dùng mặt nạ da người anh ơi. Thì chắc chắn 2 đứa cũng sẽ đeo. Thế này thì tìm làm sao được đây?

1200 tỷ, ông Việt sẽ sống sung túc phải tới mấy đời mà không cần làm lụng gì. Quá quát thật chứ. Thuỵ đeo mặt nạ lên và ngồi đợi, chỉnh lại ghế chiếu hậu luôn, trông anh vệ sĩ 32 tuổi này không khác gì ông tài xế khi đối diện với bố già, chỉ có điều giọng nói và dáng người cao to hơn ông Việt.

- Thằng Trung thật biết cách chơi.

- Không. Cái kế này chỉ có mẹ nó mới nghĩ ra được thôi.

Trọng Lâm anh nói xong gọi điện cho vệ sĩ của mình đang giám sát biệt thự của nhà bà Mary nhưng không ai nghe máy, chuyện gì thế này?

- Không gọi được rồi bố mẹ ơi.

- Con à. Có khi nào bà Mary đã thủ tiêu họ?

- Không. Bà ta sẽ không làm gì đâu. Con chỉ cho họ bám vòng ngoài thôi, ở ngay đó có quán cafe mà.

Điện thoại anh Lâm đổ chuông, anh Lâm bắt máy lên nhưng chưa có alo, anh cũng khá lo, sợ người của anh bị bà Mary phát giác, là Ninh gọi:

- Alo đại ca. Đại ca có đó không?

- Ờ ờ tao đây. Ở đó sao rồi?

- Ông Kiên thì đi ra đi vào còn bà Mary thì bị ông Kiên tát cho 2 phát đang ôm mặt.

- Vậy ư? Tiếp tục quan sát, nếu thấy bà ta có dấu hiệu đeo mặt nạ da người thì báo cho tao.

- Yes sir!

Ninh cùng Kevin đang ngồi trên tầng 2 của quán cafe đối diện với biệt thự cá koi, đeo mặt nạ da người ư? Thật không thể tin nổi. Kevin đang đeo tai nghe, báo cáo rằng 2 ông bà đang nói về vụ casino dưới lòng đất. Nói rằng nếu nó rời vào tay Trọng Lâm thì TK không cần tới tay Lâm cùng mọi người thì TK sẽ sập luôn.

- Mary à. Con chúng ta ở đâu, em mau nói đi.

- Em không biết thì sao mà em nói được. Con trai của chúng ta tự ý thay đổi kế hoạch.

- Em có số điện thoại khác của nó không? Mau gọi cho nó đi.

- Anh cũng thấy rồi đấy, nó có 2 số, em đều gọi hết rồi, và anh cũng đã gọi rồi đấy thôi.

Trong lúc ông Kiên quay đi thì bà Mary lại ôm má rồi cười 1 cách nham hiểm, nụ cười này Kevin có thể hiểu được bà Mary đang nói dối. Kevin gọi điện ngay cho Lâm và báo cáo rằng bà Mary rất có thể biết kế hoạch này của Trung, qua cách bà ta cười thì bà ta đang rất có thể đang thử thách tính nhẫn nại của Trọng Lâm cùng tất cả mọi người.

Bố mẹ cô không chịu được nữa lái xe đi tới nhà bà Mary, cửa không đóng nên ông Minh đánh xe vào thẳng bên trong sân. Kevin cùng Ninh đang chờ đợi sự tức giận từ 2 người vốn hiền lành này.

- Anh chị... có tin..

Ông Minh nhào vào đánh ông Kiên tới tấp, ông Minh túm lấy cổ áo ông Kiên gằn giọng:

- Anh còn xứng hỏi tôi rằng có tin tức gì của con bé chưa à? Thằng Trung ở đâu? Nó giấu con tôi ở đâu rồi hả?

Bà Mary giả vờ cúi xuống đỡ ông chồng mình, nói rằng ông bà không biết con trai mình đang ở đâu. Bây giờ thì tới lượt bà Loan:

- Bà nói dối. Mẹ con các người còn hùa vào cùng với 1 thằng nhóc nữa bày mưu hãm hại bắt cóc con gái tôi. Nó đang mang bầu cháu của ông bà đấy. Nó gầy gò ốm yếu như thế rồi bà vãn không tha cho nó sao? BÀ CÓ CÒN LÀ CON NGƯỜI KHÔNG HẢ?

Xe cảnh sát chở tội phạm tới nhà bà Mary đi cùng với ông Phòng trên xe có cả ông Việt nữa.

- Chào mọi người.

- Anh Phong.

Cảnh sát đi tới còng tay bà Mary lại, với lí do là âm mưu bắt cóc người trái phép. Căn biệt thự cá koi được kiểm soát bởi công am hình sự và kinh tế. Ông Phong đang trên xe cảnh sát, nhận được điện thoại của ngài Smith:

- Tôi Phong đây thưa ngài.

- Anh Phong à. Trong túi du lịch đó chỉ có 400 tỷ thôi.

- Sao cơ ạ? Ngài cho người kiểm tra phía ngân hàng chưa?

- Tôi cuống quá nên chưa có kiểm tra nữa.

Ngài Smith báo cáo với bộ phận tài vụ của chi nhánh Mỹ, ông Toàn bố của Xuán Vinh cũng phải vào cuộc chuyến này bởi trong số tiền khổng lồ mà ông Việt cuỗm đi cũng có cả phần của ông trong đó. Quan trọng ở đây là phải tìm được cô kìa, tiền bạc có thể kiếm lại từ từ.

Trên đồn công an, trưởng công an tên Huy, người đã xuất hiện ở chương 4, nói:

- Bà Mary Flynn. Bà bị buộc tội âm mưu bắt cóc người trái phép và tàng trữ trái phép vũ khí. Bà có điều gì muốn chất vấn không?

- Tôi muốn biết ai là người tố giác tôi.

- Là cháu đây thưa dì!

Thành đi cùng Bryan tới đồn công an trước cả bà Mary, Thành đang bị còng tay và được dẫn giải bởi 1 anh cảnh sát mặc đồng phục xanh lá khác.

- Chú ạ. Chính bà ta là người nói với cháu và Trung rằng kế hoạch bắt cóc của cháu và thằng Trung đã lỗi thời rồi ạ.

- Cậu có bằng chứng cho chuyện này không?

- Cháu có ạ. Cháu có ghi âm. Anh Bryan giúp em ạ.

Bryan đưa ra điện thoại của Thành, bà Mary không còn điều gì để chối cãi nữa đâu. Cảnh sát đã nghe thấy đoạn ghi âm, trong đó chỉ có 1 giọng nữ thôi là của bà Mary.

- Kế hoạch ban đầu của 3 người là gì?

- Dạ chú ơi. Cháu khai thật thì cháu có bị ngồi tù không ạ?

- Riêng trường hợp của cậu, cậu là đồng phạm trong chuyện bô mẹ cậu buôn bán cần sa và buôn lậu nên sẽ phải chịu án hình sự. Cậu trả lời câu hỏi của tôi được chưa?

- Dạ cháu xin khai hết không giấu giếm ạ.

Thành bắt đầu, từ buổi chiều tối hôm đó, kế hoạch là mượn tay 1 người khác để bắn súng gây mê vào nhóm vệ sĩ canh cửa phòng bệnh nơi bệnh viện đa khoa Hà Nội, nhưng kế hoạch đó thất bại bởi 2 vợ chồng người ngoại quốc kia tới ngủ lại qua đêm cùng cô.

- Mượn tay 1 người khác, chúng tôi đã biết về người đó. Cậu kể tiếp đi.

- Dạ vâng ạ. Tới ngày hôm sau, cụ thể là vào buổi tối, Trung có hẹn cháu tới quán Long Phụng, đó là quán cafe do dì và cậu của cháu là ông Bùi Đức Kiên mở ra. Trung với cháu đi vào phòng vip ở tầng 3 cho kín đáo. Trung nói kế hoạch thay đổi vì Thục Linh phản bội Trung rồi, phải mang Thục Linh đi xa khỏi Lâm. Trung có nói tới 1 người đàn ông, đó là người sẽ giúp cháu và Trung trong việc bắt cóc và cướp bóc ngay tại nhà Thục Linh. Số nữ trang đắt đỏ ở trong ngăn kéo bàn học của Thục Linh Trung cho cháu hết để đem bán lấy tiền ạ. Cháu cũng rất ngạc nhiên khi mà sáng nay Trung lại thay đổi kế hoạch tiếp tục.

Công an hỏi Thành về người đàn ông sẽ giúp Thành và Trung, thì Thành nói rằng Trung chỉ nói tới đó thôi, không có nhắc gì tới tên của ông ta. Nhưng Thành nói rằng có thể ông ta sống trong gia đình Thục Linh, bởi Trung có nói là ông ta sẽ lắp camera ngay tại phòng của cô.

- Dạ thưa chú. Cháu đã nói hết rồi ạ.

- Lúc đó có ai làm chứng cho cậu hay không?

- Dạ không ạ chú, vì phòng vip đó chỉ có bọn cháu. Căn phòng đó khi đóng cửa lại rồi thì bên ngoài sẽ không thể nhìn vào được bên trong và cũng sẽ không nghe được bên trong nói gì. Vào đó cũng bị mất sóng điện thoại ạ.

- Hiếu. Cậu đi kiểm tra quán cafe Long Phụng đó đi.

Tới lượt bà Mary Flynn, ông Huy bắt đầu tra khảo bà Mary về nơi mà Trung sẽ tới. Và số tiền 800 tỷ còn lại đó, có phải con trai bà ta là người nắm giữ nó?

- Tôi không biết gì về chuyện biển thủ ngân quỹ đó.

- Cô Hoàng Thục Linh trước đây được bà và con trai cứu trong 1 vụ hành hung. Bây giờ thì chính con trai bà và bà hại con dâu và cháu của mình rồi đấy.

Ông Việt cũng đang được công an kinh tế “chăm sóc” kỹ càng, 800 tỷ đó là 1 con số mà có thể nói rằng không thể nào mà đếm xuể được.

- Anh Vũ Hữu Việt. Anh là người thông minh và tài giỏi, luật hình sự chắc anh cũng biết rồi nhưng tôi vẫn muốn nhắc lại để anh nhớ. Điểm c khoản 4 điều 353 bộ luật hình sự năm 2015, chiếm đoạt tài sản trị giá 1 tỷ đồng trở lên sẽ bị phạt tù từ 20 năm, cho tới trung thân hoặc tử hình. Trong khi anh chiếm đoạt tài sản của 1 tập đoàn nước ngoài với số tiền hàng trăm tỷ đồng, buộc chúng tôi phải xử ký theo quy định của pháp luật.

- Trước khi tôi khai, tôi muốn gặp 2 người bạn, đó là ngài Smith và anh Công.

- Được. Cậu Long!

- Dạ!

- Cho mời mr Smith và anh Công vào đây.

Trong khi những người có liên quan đang ở đồn công an trình diện thì Trung với cô đang quấn quýt tít mù với nhau trong khách sạn gần sân bay Nội Bài, và đặc biệt đó là cô đang chiếm thế thượng phong. Nguyên nhân là do cô bị Trung cho uống thuốc kích dục.

Cách đây hơn 1 tiếng trước, Trung có gọi điện cho ông Việt tới khách sạn Thiên Bình để đón mình đi sân bay Nội Bài, gọi điện thoại tới cho ông Việt thì người nghe lại là Trọng Lâm, biết ông Việt bị lộ rồi Trung liền vứt ngay cái sim đó đi, đeo mặt nạ vào cho cô và cả cho mình, xong xuôi rồi liền gọi 1 chiếc taxi khác đi tới sân bay.

Từ lúc đó tới bây giờ đã sang hiệp thứ 2 rồi, 2 người trần truồng không 1 mảnh vải che thân.

- Thoải mái không bảo bối.

Tiếng lạch bạch hoà lẫn cùng với tiếng rên rỉ mê người của cô, thật sướng mà. Con quái vật ngày càng sưng to hơn bên trong cô, Trung cười, 1 nụ cười hoang dại mang theo vài phần thoả mãn.

- Haha bảo bối của tôi... Trọng Lâm... haaa hắn ta sau khi xem đoạn video này của chúng ta chắc chắn sẽ phải quay tay hằng đêm mất.

Trong vô thức, cô đưa tay với lên chạm vào má Trung, đôi môi mềm mọng nở 1 nụ cười nhẹ rồi nói:

- Đừng khóc, đừng khóc. Sẽ xấu lắm đó.

Trung đang hì hục cày cấy bỗng khựng lại, rút con quái vật đang sưng to của mình ra. Trung có khóc đâu, tại sao cô lại nói như vậy chứ?

- Bảo bối à. Mở mắt ra nhìn anh này. Anh là ai? Linh à, anh là ai nào?

Thục Linh nặng nề mở đôi mắt sưng mọng đầy nước mắt nhìn Trung, cô mỉm cười, 1 nụ cười tươi lắm,

- Anh Lâm... anh Lâm.

Thật không thể nào ngờ được, Trung đen sì mặt lại, còn cô thì vẫn còn thuốc trong người, không thể nào chịu đựng được, cô nhổm người dậy rồi nằm đè lên người hôn môi Trung khi Trung đang khóc, khóc thật đấy quý vị ạ. Còn gì đau đớn hơn khi người con gái mình yêu, quan hệ với mình rồi gọi tên người yêu cũ. Lửa giận dồn lên tận cổ, Trung đen sì mặt lại hét ầm lên:

- EM NHÌN CHO RÕ VÀO. TÔI LÀ AI, HẢ? TÔI LÀ AI? Khốn kiếp.

Cô rạo rực khắp người như có hàng nghìn con kiến bò, nhào vào hôn hít khắp người Trung, chỉ muốn có thứ gì đó lấp đầy.

- Muốn, muốn lắm. Ưm... nhanh. Nhanh lên... muốn...

Cô hôn khắp mặt Trung, nụ hôn vụng về dần trôi xuống cổ nơi yết hầu menly đang di chuyển lên xuống, cơ ngực săn chắc mát lạnh của Trung làm cho cô thoải mái quá, chỉ muốn ôm mãi.

- Tôi là ai? Mở mắt ra nhìn tôi đi em, tôi là ai?

Nhẹ nhàng 1 chút với cô, mớm lời cho cô, rằng cô gọi Đức Trung hoặc là chồng yêu đi, Trung sẽ giúp cô thoả mãn.

- Trung. Chồng yêu, giúp em... giúp em...

- Nói em muốn ***** *** của chồng.

Trung vừa nói vừa đưa ngón tay giữa vào trong hang động nhỏ hẹp đang đầy **** **** của cô, nhẹ nhàng ra vào:

- Em muốn... (ưm) muốn ***** ***...

- Của ai nào?

Cô khóc rưng rức, cô muốn thứ khác kìa không phải chỉ là ngón tay, cô cong người lên đón nhận khoái cảm, luôn miệng nói muốn thứ đó cắm vào mình.

- Nói! Nói em là của Trung, của chồng yêu.

- Em là của anh, của anh... Em muốn... em muốn.

Thèm bỏ mịa ra còn làm trò, thôi thì cất cái cục tức kia vào trong bụng, Trung tiếp tục cày cấy, nhìn người con gái đang rên rỉ vì sung sướng dưới thân mình mà vừa yêu vừa hận. Nước mắt trào ra rơi xuống gò má, xuống tới cổ và cuối cùng là gương mặt nhỏ nhắn của cô. Cúi đầu xuống đưa lưỡi luồn vào trong khoang miệng thơm tho kia, Trung ước, ước gì trên thế gian này không còn tồn tại người tên Nguyễn Trọng Lâm, có lẽ khi Trọng Lâm chết đi, cô sẽ toàn tâm toàn ý mà yêu 1 mình cậu ta. Có phải vậy không? “Thục Linh à. Tôi phải làm sao với em đây?”

Ông Việt không khai ra số tiền 800 tỷ kia, đồ gặp ngài Smith và ông Công chỉ để nói rằng ông ta đã quá chán ghét lúc nào cũng phải làm theo sự sai bảo của người khác. Số tiền ông ta biển thủ đó với mục đích là lập công ty riêng chuyên đồ điện tử và hàng gia dụng. Tuyệt nhiên không nói 1 lời nào về số tiền 800 tỷ.

- Anh Vũ Hữu Việt, anh là 1 người tốt. Rõ ràng anh đang bảo vệ cho 1 ai đó. Có chúng tôi ở đây rồi sẽ không có ai làm gì anh. Anh không khai ra thì anh sẽ bị xử tử hình, sẽ không còn là tội biển thủ công quỹ của công ty nữa mà sẽ là tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Số tiền 800 tỷ mà anh đang giấu kia, anh có chết đi sống lại cả chục cả trăm lần cũng không hết được đâu. Đồng chí! Đưa anh Việt về phòng tạm giam.

Bà Mary và Thành ở đồn công an thì có người tới bảo lãnh, đó là bà Sáu. Bà Sáu nói với công an, rằng sẽ hợp sức với công an cùng với ông Phong tìm kiếm cô.

- Nhờ bà ư? Haha bà đang kể chuyện hài sao?

- Tin hay không thì tuỳ cậu.

Bà Bình nói rằng lấy gì đảm bảo đây, khi bà Sáu vẫn còn tư thù với bà Bình chuyện trước đây khi còn trẻ. Bà Sáu cười cười, nói rằng gia đình hiện tại đây mới là quan trọng nhất với bà, quá khứ đã là quá khứ. Con gái bà nó yêu Đức Trung, nếu tìm được cô, bà Sáu mong rằng mọi người sẽ tha thứ cho Trung tội bắt cóc, cho Trung được đi học trở lại. Ông Minh đại diện tất cả mọi người nói:

- Chị sẽ giúp chúng tôi bằng cách nào? Nếu chị tìm được con gái tôi và giúp nó trở về bình an, chuyện của thằng Trung chúng tôi sẽ làm theo ý chị mong muốn. Chúng tôi cũng không bỏ tù thằng bé, vì dù gì nó cũng là bố đứa bé trong bụng con gái tôi.

- Tôi tự có cách của tôi.

Bà Sáu đưa bà Mary và Thành ra con mercedes s600 của ông Trọng, trên xe bà Mary cảm ơn 2 mẹ con bà Sáu nhiều lắm. Bà Sáu nói:

- Chị biết chỗ của thằng Trung, đúng chứ?

- Đúng vậy. Sao chị biết?

- Có chuyện gì mà tôi không biết chứ? Tôi căm hận người đàn bà lúc nào cũng kiêu ngạo đó, tôi cũng chỉ vì con gái của tôi mà thôi, nó chuyển trường cũng vì thằng Trung con trai anh chị.

- Chị sẽ làm thế nào?

- Đầu tiên cứ tới chỗ con trai chị đang ở đã. Mang con bé về cho bố mẹ nó, nó muốn phá hay giữ cái thai là tuỳ thuộc ở nó, chúng ta cũng không thể ép buộc.

Bà Mary hỏi lí do tại sao, khi mà bà Sáu căm hận bà Bình, thì việc gì phải tìm kiếm bé Linh, hơn nữa bé Linh đang mang trong mình giọt máu của Trung, nó là cháu của dòng họ Bùi.

- Quá khứ của tôi, tôi đã ác độc rồi. Tôi muốn tích đức cho 2 đứa con của tôi

Quán cafe sách L2 của anh Lâm hôm nay không mở cửa để đón khách, nó được trưng dụng làm căn cứ để tìm hiểu và điều tra. Chip theo dõi được gắn ở gầm xe khi bà sáu đỗ xe ở bên kia đường rồi vào bên trong trụ sở công an được chính Bryan lắp đặt đang phát huy hết công dụng của nó. Trừ khi đổi xe, thì mọi người sẽ biết được đích đến của con mẹc s600 đó.

20’ sau tức 19h48’ tức 13 tiếng đồng hồ sau khi cô bị Trung bắt đi, xe đỗ lại ở nhà bà Sáu, haha yên tâm vì nhà bà Sáu cũng đã được gắn máy nghe lén. Bà Sáu sẽ không ngờ được rằng chính con gái mình lại làm tay trong cho anh Lâm, haha...

- Con trai của chị, kế hoạch mà nó nghĩ ra là thế nào?

- Thực ra tôi chỉ biết chỗ ở của nó thôi chứ không được biết kế hoạch thật sự của nó.

- Đêm nay chúng ta sẽ tới đó. Chị lên phòng tôi trên tầng 2 mà nghỉ ngơi 1 chút.

Mũ Hương chạy rầm rầm từ trên tầng 3 xuống tầng 1, mặc quần áo đẹp lắm, xuống xin phép mẹ đi sinh nhật bạn. Thấy bà Mary đang ngồi ghế đó Hương cúi rạp người chào, sau đó ngồi nói chuyện với mẹ mình và bà Mary.

- Đi sinh nhật ở đâu?

- Bên Cầu Giấy đó mẹ.

- Đứa nào?

- Dạ con Mai mẹ.

- Đi đi. 10h về đấy.

- Vầng. Dạ con chào mẹ, cháu chào cô Mary ạ. Cô ngồi chơi nói chuyện với mẹ cháu nhé ạ.

Hương đứng dậy đưa tay ra vẫy vẫy tạm biệt rồi ra con liberty của mình phóng vọt đi. Có phải tới Cầu Giấy đâu mà là tới khách sạn Mariott để xem có giúp gì được cho mọi người hay không.

LThục Linh cô sau khi trải qua 1 trận mây mưa liền tỉnh dậy trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, lơ lửng như người trên mây, phát hiện trên người mình trần truồng không mảnh vải che thân nào, cô nhớ lại lúc chiều Trung ép cô ăn hết tô cháo gà của khách sạn nấu đó rồi Trung cởi quần áo... bây giờ thì người cô trần truồng. Trung chuốc cô xuân dược sao? Nước mắt trào ra cùng với 1 nụ cười chua chát. Hơn bao giờ hết, cô thấy bản thân mình cực kỳ bẩn tưởi, bẩn cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Có phải không khi cô chết đi, cả Trọng Lâm và Trung đều sẽ không có khổ?

Đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, cô thương thay cho số phận mình. Không biết bói mẹ ở nhà ra sao rồi, mẹ cô là người tuy mạnh mẽ nhưng cũng hay khóc lắm.soi mình vào trong chiếc gương hình vuông, từng vết hickey ở cổ và ngực của cô lộ rõ rệt, chứng tỏ rằng Trung đã rất mãnh liệt. Giọt nước mắt lăn dài trên má, hoà lãn cùng với nước vòi hoa sen lạnh lẽo. Cô tắm nước lạnh thì rất hay ốm. Đúng vậy, cô muốn ốm, cho chết quách đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play