Sáng hôm sau 5 rưỡi, 14 người trong đội bê tráp tới nhà cô, cổng mở nên họ cứ việc đi vào thôi, trong nhà ông Minh và Thục Linh đã chuẩn bị phở bò với gà và cafe rồi, Hiền với Nhài lần đầu tiên tới nhà cô nên cứ mãi nhìn quanh thôi chưa có ăn uống gì cả.

- 2 đứa ăn đi rồi nhìn sau, còn nhiều cơ hội để nhìn mà.

Thục Linh có pha thêm cả nước hoa quả để tủ mát nữa cho những ai không uống được cafe. Những người vệ sĩ từ Thái và Campuchia về đều thích cô bởi sự nhẹ nhàng và ngoan ngoãn chu đáo, chẳng kênh kiệu gì mặc dù là vợ của đại ca và con dâu của bố già.

- Chị Trang, chị ăn luôn cho nóng ạ bố em có mua phở bò và gà.

- Hả à chị ăn bánh mỳ lão Khang mua rồi. Hôm nay nhá chị sẽ makeup cho em tông nhạt thôi đảm bảo xinh ngất ngây.

- Ồi hihi. Chị uống cafe hay nước hoa quả ạ?

- Ờ cho chị cafe đi, đêm qua nghĩ ý tưởng mà chẳng ra hồn gì hết, khéo sinh con xong chị lụi nghề rồi cũng nên.

- Em thấy chị phụ anh Khang làm áo cưới ấy chị.

- Áo cưới á? Chị mệt với mấy cái đó lắm cơ, chị muốn 1 thứ gì đó mới mẻ khác lạ.

Ai ăn xong thì ra ngồi ghế cho chị Trang họa mặt, còn đàn ông họ tự làm cho nhau như vuốt gôm sáp và mặc áo dài. Đội bê tráp sẽ mặc áo dài màu vàng và mấn đội đầu còn của cô dâu Thục Linh sẽ là áo dài màu đỏ cho nổi bật, anh Lâm sẽ là vest đen và nơ.

- Chào mọi người nhé.

- Mọi người chào Ngọc Trân.

Thục Linh hỏi Trân đã ăn sáng chưa thì có phở gà và bò, có cafe và nước ép, Trân có ăn sáng với Xuân Tiến ở nhà rồi và tới đây phụ Trang makeup cho mọi người.

- Hiền à.

- Dạ chị Trân gọi em ạ?

- Em mặc áo dài xinh quá. Chủ tịch có nói là tiện đi máy bay sẽ tới nhà thắp hương cho bố mẹ em rồi mang bàn thờ của bố mẹ em tới Hà Nội rồi sẽ đưa chị em theo luôn.

- Dạ? Thật sao ạ?

- Thật. 2 chị em không muốn ở khách sạn thì chủ tịch sẽ thuê cho 2 chị em 1 căn nhà nho nhỏ để bày bàn thờ bố mẹ em ở đó.

- Vậy tốt quá rồi ạ. Em không thắp hương được cho bố mẹ em em cũng thấy áy náy lắm. Tiền thuê nhà 2 chị em em sẽ trả đầy đủ ạ.

- Chuyện tiền nong tính sau, ngồi đây chị trang điểm nào.

Chiếc boing của tập đoàn Casino được trang trí bao nhiêu là hoa hồng đỏ tươi rói và có dòng chữ được dán cũng màu đỏ luôn là “ JUST MARRIED” được ngài Richard tự tay trang trí, cơ trưởng và cơ phó cũng sẵn sàng để bay về Hà Nội để đón tất cả mọi người qua đây rồi. Hôm nay và ngày mai sẽ là 2 ngày vui nhất của họ, cũng là ngày mà Casino sẽ bước vào lĩnh vực thời trang và trang sức khi là nhà tài trợ kim cương cho Nina Fashion và Tiffani & Co.

- Hey mr Richard!

- Oh yes mrs Jane.

Mrs Jane nói rằng bà ấy sẽ cho mở 1 trung tâm thương mại tầm cỡ và trưng bày những mẫu trang sức và quần áo của Tiffani và Mina Fashion, không biết chủ tịch có đồng ý không, ngài Richard thân thiết với chủ tịch nhất, có thể nói ý kiến này của bà cho anh hay không?

- Shopping Mall is a very very good idea, I think mr president’ll agree with both arms and legs, mrs Jane. ( Mở trung tâm thương mại là 1 ý tưởng siêu hay ho, tôi nghĩ chủ tịch ngày ấy sẽ đồng ý cả 2 tay lẫn 2 chân cô Jane à haha.)

Trong lúc ở trường các bạn đang học bài tập trung thì ở nhà cô nhà trai đã có mặt rồi và tiến gần vào cổng, pháo hoa bắn đùng đùng luôn cơ và đội tráp đang tiến vào trong toàn những anh chàng cao to điển trai thôi rồi khiến hàng xóm 1 phen ghen tị, họ nói Thục Linh ở xóm họ có số hưởng khi được gả vào nhà giàu có lại chiều chuộng cô hết mực. Đó là 1 ví dụ điển hình cho việc ở hiền thì gặp lành, ăn ở tốt sẽ gặp chuyện tốt đấy mọi người ạ. Đội tráp nữ đang nhận lễ vật từ tay đội nam, và Hiền thì đang há hốc miệng khi đối diện mình là Bryan cực kỳ đẹp trai.

- Nhìn sau, nhận đi kìa bé ơi.

- Ơ dạ, em xin lỗi ạ.

Hiền ngượng quá đỏ mặt, gớm biết là đẹp trai rồi nhưng đang làm lễ, làm ơn tém tém lại 1 chút, ngày nào cũng được nhìn còn gì.

Chị Trân có điện thoại nên sau khi để tráp lên trên bàn liền có việc phải đi rồi, anh Lâm cũng biết chuyện đó nên đồng ý để chị đi, đội tráp nữ chỉ còn lại 6 người.

- Hey Bryan.

- Nói!

- Tao nghĩ mày không thể làm anh trai nuôi của cô bé đó đâu.

- Tại sao?

- Cô bé ấy có vẻ thích mày.

- Đùa hơi quá đấy!

Kevin nào dám đùa chứ, ánh mắt Hiền nhìn Bryan nói lên tất cả, ngưỡng mộ 9 phần và 1 phần thích, Kevin chưa có nói tới yêu đâu. Kevin biết Bryan mồ côi, nếu có ai thích và yêu Bryan cũng sẽ từ chối bởi gia cảnh éo le.

- Selfie chứ bé?

- Dạ? Em… dạ thôi ạ. Em không được ăn ảnh.

- Nào nào, đồng ý làm mẫu ảnh cho bên chị thì không được ngại chụp ảnh, ảnh của em sẽ được đăng lên tạp chí đấy và cả nước sẽ biết tới em.

- Thật vậy ạ chị? Em… em em rút được không ạ?

- Không được.

- Anh Bryan!

Bryan lấy điện thoại của mình chụp selfie cùng Hiền 1 bức ảnh và nói rằng Hiền rất xinh và ăn ảnh, xinh vậy tại sao cứ phải ngại ngùng.

- Bryan nói phải đấy, đưa chị xem ảnh nào!

Ảnh của Hiền và Bryan khá đẹp nhưng nhìn Bryan kìa, tới 1 nụ cười cũng không có nữa, lạnh lùng phát sợ.

- Đứng gần nhau 1 chút, chị chụp lại 1 tấm.

- THÔI MÀ CHỊ!

- Đứng vào, đừng để chị cáu! Thằng Bryan cười lên, đang lễ ăn hỏi không phải đi đánh nhau.

Nào thì cười, 2 anh em ôm cổ bá vai nhau và đều giơ 2 ngón tay ra cười tươi. Và Tách Tách, quá đẹp luôn chỉ mỗi tội chiều cao chênh nhau ghê chưa, khi Bryan cao 1m85 còn Hiền chỉ có 1m52 khiêm tốn.

- Nhìn này, rất đẹp đúng không?

- Anh Bryan cao quá đi.

- Chị sẽ nói với bên kỹ thuật để họ cưa bớt chân của mày lại và đăng lên trang chủ của tổng bộ Nina Fashion 3 miền.

- THÔI MÀ CHỊ.

- Hai cái đứa này hợp rơ ghê nhỉ, chụp hình cũng ăn khớp mà nói chuyện cũng đồng thanh nhau luôn. Chị đã quyết gòi!

Trọng Lâm anh lên tầng 3 đón cô xuống dưới nhà, rót trà cho ông bà cùng bố mẹ 2 bên, ai nấy đều mừng rỡ ghê chưa, rót trà xong nói chuyện 1 chút rồi anh dắt cô lên tầng 3 phòng thờ thắp hương cho ông bà nội ngoại 2 bên.

- Ông bà cũng đã biết cháu rồi nhưng cháu vẫn giới thiệu lại ạ, cháu là Nguyễn Trọng Lâm con bố Phong mẹ Bình, là cháu rể của ông bà đây ạ. Cháu xin hứa sẽ chăm sóc em Linh chu toàn, không để em ấy xảy ra chuyện gì đâu ạ, ông bà yên tâm giao em ấy cho cháu nhé ạ.

Người chụp ảnh là Tuấn Khang khoai lang, ảnh nào cũng đẹp hết và anh Khang đều suýt soa khen đẹp quá chừng, khỏi cần photoshop luôn.

Xong phần làm lễ là đến phần mọi người yêu thích đó là ăn uống và chụp hình, sau cùng đội tráp được nhận 2 phong bao lì xì từ nhà trai và nhà gái, giở ra thì cả 2 phong đều đồng đều 1 triệu rưỡi tức là họ có 3 triệu, quá dữ luôn trời ơi.

- Chị Linh ơi.

- Ơi em.

- Em có thể chụp cùng chị 1 tấm không ạ?

- Được chứ, chúng ta là người nhà nên đừng nói những câu cảm ơn khách sáo hay cái này được không em nhé, chị không thích đâu.

Hai chị em chụp ảnh và làm động tác bắn tim dễ thương, Hiền chụp xong rồi nhường cho các chị khác rồi ngồi 1 góc ăn hướng dương. Bỗng Cafe chạy tới bên Hiền rồi cọ cọ người vào chân Hiền, Hiền giật bắn mình nhìn xuống, thấy chó liền sợ mà chạy vọt đi, vừa chạy vừa quay ra sau xem, Cafe thấy Hiền hình như đùa mình cũng liền chạy theo với gương mặt tươi cười.

- Aaaa cứu… cứu em với các anh chị ơi… Ui da…

Hiền va phải ai đó, định thần nhìn lại thì thấy đó là Bryan, cô bé nhảy lên ôm chặt lấy anh vệ sĩ đẹp trai rồi nhắm tịt mắt lại, Cafe gâu gâu vài tiếng rồi lại chạy đi chỗ khác.

- Cô bé à chỉ là 1 chú chó thôi.

- Nó… Nó nó nó đi đi chưa anh?

- Đi rồi.

Hiền không tin, mở mắt ra nhìn xuống đất thấy chú chó Corgi đi rồi nên mới dám xuống. Thế nhưng 1 điều lạ đó là những người xung quanh đang lôi điện thoại của mình ra chụp ảnh như thể Bryan với Hiền là siêu sao hạng A của Holywood.

- Anh chị…

- Ôm nhau tiếp đi đang đẹp mà.

- Tuyệt vời 2 em à, ảnh rất đẹp. Mụ ơi anh bảo nè.

- Dạ lão?

- Hai người đó, anh thấy hợp để chụp ảnh cưới cho tạp chí mùa cưới năm nay đấy.

- Nhưng Bryan quá cao, không được.

- Mình có photoshop lo gì nào.

Trang xem lại ảnh và đúng thật, lúc Bryan bế Hiền, đẹp thôi rồi, quần áo cũng tông xoẹt tông nữa luôn, đẹp!

- Lão đăng luôn lên trang chủ cho em.

- Tuân lệnh mụ!

Hiền ngại quá chạy đi tìm chỗ trốn rồi, còn Bryan như lãnh cảm hay sao ấy, chẳng nói gì hết cả chán ghê. Có thể anh chỉ coi Hiền như 1 người em gái bé bỏng cần được bảo vệ.

- Bryan!

- Chị Trang.

- Làm mẫu ảnh cho bọn chị.

- Không!

- Đi mà.

- Đại ca giao cho em chuyện quản lý bên Macau sau khi đám cưới kết thúc. Chị tìm người khác đi.

- Bên Macau tao đã giao cho mr Richard, Casino sẽ có 1 trụ sở bên đó, mày ở lại đây với tao.

- Nhưng đại ca…

- Sao? Không đồng ý?

- Em…

Anh Lâm nói chị Trang cứ toàn quyền sử dung Bryan, mẫu ảnh hay mẫu trình diễn cũng được, tất cả vệ sĩ của anh và bố già còn rất nhiều, chẳng cần phải tuyển mẫu nam làm gì đâu, có tuyển thì tuyển mẫu nữ thôi.

- Đại ca, em không hợp với mẫu ảnh đâu mà. Cho em làm cái khác đi.

- Không. Mày làm hết rồi những người khác họ làm cái gì? Cấm cãi tao!

Và thế là anh Bryan có 1 slot làm mẫu ảnh của Nina Fashion, những bức ảnh có anh và Hiền sẽ được hạn chế chiều cao thật lại 1 chút đỉnh, hứa hẹn những bức ảnh đẹp mùa cưới sẽ ra mắt cả nước ngay trong tháng 3 tới.

Về phía chị Trân, chị đang đi đón 1 người, tiện tạt qua Khải Sơn thấy ông Khải không có khách, chị đỗ xe bên đường rồi ủng hộ 5 cây vàng, nó sẽ là món quà để người đó tặng cho Thục Linh.

- Ăn đi em, bánh kẹo bố mẹ chị mua còn nhiều lắm.

- Cô Linh ơi.

- Ơi cô nè Đức ơi.

- Cô chụp ảnh cùng cháu đi ạ, cho các bạn ở lớp cháu lác mắt.

- Ok cháu nè.

Thục Linh cúi người xuống rồi cùng Đức chụp ảnh, chụp xong cô hỏi Đức rằng có phải cậu bé ở lớp bị bạn bè bắt nạt không, Đức nói rằng cậu bé có kể mình được cô chú chiều lắm, mua đồ chơi cùng sách vở nhiều cực, lại còn được đi chơi đây đó, còn được đi máy bay để dự đám cưới của cô chú, bạn bè ở lớp nói cậu chém gió.

- Ồ cô hiểu rồi nè. Cô nói Đức này, tuần sau đi học đó cháu cầm bánh kẹo đi mời các bạn ở lớp nha.

- Không, các bạn ấy nói cháu chém gió.

- Bánh kẹo sẽ giúp cháu và các bạn hòa đồng và xích lại gần nhau hơn, nghe lời cô.

- Dạ vâng ạ.

- Ngoan lắm.

Bay từ Hà Nội đi Nha Trang nhanh nhất chỉ có 1 tiếng 30’ thôi nhưng cô dâu chú rể phải có mặt bên đó trước để chuẩn bị mọi thứ nên họ ra sân bay trước để lên chuyến bay của VietjetAir, còn chiếc Boing với 250 chỗ ngồi được trang bị đầy đủ đồ ăn nước uống sẽ đưa tất cả mọi người đi Nha Trang sau.

- Linh!

- Dạ chồng yêu!

- Cảm ơn em vì đã yêu và tha thứ cho anh.

- Em mới phải cảm ơn anh đó vì anh đã không chê em.

Hai người ôm nhau thắm thiết trên taxi của anh Quang, anh và vợ mình cũng sẽ đi qua Nha Trang dự đám cưới nữa. Cô và anh ôm nhau xong chuyển qua vấn đề tuần trăng mật, chỉ có 1 tuần thôi nên anh và cô thống nhất sẽ chọn Okinawa làm nơi để hưởng tuần trăng mật sau khi cô thi xong kỳ thi THPTQG.

Tới sân bay rồi và anh lâm có dặn anh Quang và chị Vượng đưa cả 2 đứa nhỏ đi, chứ để ở nhà trông nhà cho cô vậy tủi thân lắm. Say máy bay, nôn ra máy bay cũng được.

Anh Quang đợi khi máy bay cất cánh và đi xa khuất rồi mới quay vào taxi đi về nhà đón vợ con mình theo, anh rất biết ơn Trọng Lâm, Lâm tuy còn nhỏ nhưng anh Quang học được ở Lâm rất nhiều điều hay. Số tiền mà anh Quang nhận được khi làm việc cho anh lâm đã lên tới tiền tỷ và số tiền đó anh và vợ tính sẽ mở 1 cửa hàng nhỏ để kinh doanh.

[...]

Cả lớp 12A4 được mời đi tới Nha Trang, họ thậm chí còn không mất tiền xe đi ra sân bay Nội Bài vì anh lâm đã bao hết tất cả rồi, chiếc boing được trang trí đầy hoa hồng kia khiến cô chủ nhiệm hãi quá thể đi, cô giáo cùng chồng đi du lịch bằng máy bay nhiều rồi nhưng chưa thấy chiếc máy bay nào to và dài như vậy. Tất nhiên rồi vì đó là chiếc boing của tập đoàn Casino với sức chứa tối đa lên tới 250 người cơ mà. Bryan hướng dẫn mọi người lên máy bay rồi cùng các anh vệ sĩ khác phục vụ đồ ăn cho mọi người, nhất là những cậu ấm cô chiêu của lớp 12A4 mới tan học xong nên cần tiếp thực nhiều. Bà Bình nói trên loa rằng cô giáo và các bạn học sinh có mang theo đồ bơi không, bởi họ sẽ có nguyên 1 ngày chủ nhật để chơi bời ở Nha Trang và sẽ về lại hà Nội vào lúc 8h tối.

- DẠ CÓ Ạ!

- MỌI NGƯỜI XIN TẮT HẾT CÁC THIẾT BỊ ĐIỆN THOẠI CŨNG NHƯ 4G ĐI Ạ, MÁY BAY SẼ CẤT CÁNH NGAY TRONG 5’ NỮA.

Bryan đi kiểm xem còn ai ở ngoài chưa vào không, đủ rồi đấy. Nhìn mấy đứa trẻ con kìa hào hứng ghê chưa, Kevin nói Bryan tới ngồi đi đừng có đi lại lung tung nữa, những chỗ ngồi của Bryan lại cạnh Hiền mới đểu chứ, Bryan suy nghĩ, có phải mọi người đang đẩy thuyền anh ta và Hiền hay không. Nhưng anh ta đâu có yêu Hiền, việc gì phải sợ chứ.

Máy bay cất cánh, Hiền ngồi máy bay lần đầu tiên nên có chút lo sợ mà nhắm tịt mắt lại, 2 bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm, miệng thầm cầu khấn máy bay đừng rơi máy bay đừng rơi.

- Haha cô bé à, không việc gì phải sợ, thả lỏng người ra 1 chút.

Nhi lắc đầu không nói gì cả, tay và mắt vẫn nhắm chặt lại cho tới khi máy bay lên cao, cô bé nói:

- Em sợ, huhu…

- Em sợ thì không thể nào làm việc cho đại ca đâu.

- Tại sao vậy ạ?

- Em còn đang học nên đại ca chưa giao việc cụ thể cho em, tới khi em học xong cấp 3 mà không muốn học đại học nữa em sẽ biết thôi. Chị Trân kìa, bay đi bay về như đi chợ, em nên làm quen dần.

- Dạ…

- Sắp tới ở Vũng Tàu đại ca còn xây khách sạn 5 sao, nếu thiếu người có thể 2 chị em em sẽ phải qua đó làm đấy vì là người mới.

- Người mới là được đi sao ạ?

- Phải, đại ca muốn đào tạo người mới, người đó sẽ phải linh hoạt và biết làm tất cả mọi việc.

- Em hiểu rồi ạ.

Mỹ Anh ngồi canh Huân và 2 người họ đang gục đầu vào nhau ngủ, và vừa hay khi họ lọt vào tầm ngắm của Khang và Thu Trang, 2 người lùa gà giỏi nhất Vinh Bắc Bộ.

- Sao? 2 đứa đó hợp chứ lão?

- Không. Chúng ta đã quá đủ mẫu nam rồi. Tìm mẫu nữ đi.

- Thì đang tìm nè, mà công nhận lớp bé Linh toàn trai xinh gái đẹp ha lão?

- Vâng mụ.

Xuống sân bay 1 cái Thu Trang đi lùa gà liền, bắt đầu từ Mỹ Anh, Hương Trà, Lan Anh, Thùy Linh và Tú. Chị có hẹn 5 cô bạn này tối nay chụp ảnh cùng với các anh vệ sĩ của anh Lâm để chị xem xét việc tuyển mẫu ảnh.

- Dạ? Mẫu… mẫu ảnh sao ạ?

- Phải. Bọn chị đang tuyển mẫu nữ thôi, không giới hạn số lượng, chỉ cần biết diễn và không ngại máy quay.

- Có nghĩa bọn em sẽ giống Thục Linh trước đây, được in trên tạp chí ạ?

- Đúng vậy đó các em. Vì các em còn đang học nên bọn chị chỉ tuyển mẫu ảnh. Còn các em nếu muốn làm mẫu trình diễn thì có thể liên hệ với bọn chị sau.

- Nghe thích quá nhưng bố mẹ em không cho đâu ạ.

- Chị sẽ đi làm tư tưởng với bố mẹ của các em nếu như các em thích và muốn giúp anh chị. Các em cũng có tiền nữa đấy, coi như là trải nghiệm.

Tuấn Khang chỉ có tách và tách thôi, cô chủ nhiệm cũng hợp tác lắm khi cùng các học trò chụp ảnh. Tuấn Khang có hỏi cô chủ nhiệm rằng nhà cô giáo có mấy cháu rồi chồng cô giáo làm lĩnh vực gì?

- Tôi có 2 đứa con trai còn chồng tôi thì làm bên sở Tư Pháp đó cậu à.

- Vâng, ừm bên Nina Fashion của chúng em hễ tới ngày của bố, ngày của mẹ và ngày gia đình là chụp ảnh những gia đình hạnh phúc để đăng lên tạp chí, không biết là cô giáo có hứng thú hay không ạ?

- 2 đứa con trai tôi chúng nó thích chụp hình lắm, ảnh trong máy của tôi đến nghìn cái cơ còn tôi và chồng tôi thì phải sắp xếp lại lịch làm việc.

- Vâng, cũng chỉ mất chút thời gian makeup và chụp hình thôi cô giáo ạ. ngoài in lên tạp chí thì có thể chúng em sẽ đóng khung và treo ảnh của mọi người ở studio nữa nên cô giáo yên tâm về độ tin cậy nhé.

Về khách sạn các bạn hào hứng lắm, chẳng nghỉ ngơi gì đâu, tắm rửa thay đồ đẹp rồi chụp ảnh trước giờ G, cô giáo đến mệt với lũ quỷ khi ai cũng bắt cô giáo chụp hình cùng mà cô giáo thì mệt quá thể đi.

Đám cưới thế kỷ của anh Lâm và Thục Linh 5h mới tổ chức cơ nên họ có thời gian ngủ 1 chút trong phòng vip, mặc kệ mọi người đang chụp hình bên ngoài. Còn Đức Trung, cậu ta đang lạc lõng khi chọn 1 góc ngồi hút thuốc, nhưng Nhi đã thấy cậu ta rồi và giật lấy điếu thuốc vứt đi.

- Nhi.

- Hút thuốc không tốt đâu vì chứa nhiều Nicotin. Vui lên Trung.

- Tôi sẽ cố gắng. Cậu đi như vậy bố mẹ cậu đồng ý chứ?

- Đồng ý mà vì cô chủ nhiệm đã gọi rồi.

Nhưng con kỳ đà cản mũi mang tên Vũ Mạnh Khương thì không, anh ta gọi điện cho Nhi để hỏi xem cô bé đang ở đâu, với ai và làm gì. Anh ta cũng đang có mặt ở Nha Trang.

- Sao anh phiền thế hả? Tôi đi đám cưới bạn tôi anh cũng theo, có giỏi vác cái mặt tới đây trong vòng 1’ đi, xem có ai cho anh vào không. Đồ điên!

Nếu không phải điện thoại là vật bất ly thân thì Nhi đã vứt con xiaomi của mình xuống biển rồi. Mạnh Khương định vị được vị trí của Nhi nên bắt taxi tới, nhưng vệ sĩ của anh Lâm đã chặn lại bên ngoài, không có thiệp cưới thì đừng mong vào bên trong.

- Có biết tôi là ai không?

- Chúng tôi biết anh là ai, nhưng vì anh không được mời tới tiệc đám cưới nên anh không thể vào! Xin lỗi anh.

- Nhưng người yêu tôi trong đó.

- Người yêu của anh là ai?

- Vũ Thị Yến Nhi!

- Dù có là bố mẹ của cô bé nhưng không có thiệp cũng không thể vào. Mời anh đi cho!

- Được rồi, cứ chờ đấy!

Anh Lâm đang ngủ ngon thì điện thoại rung, anh ấn nút nghe thì vệ sĩ báo rằng Mạnh Khương đã tới đây rồi và muốn vào bữa tiệc để tìm Yến Nhi.

- Thật sao?

- Dạ vâng thưa đại ca, em không cho vào nên bực tức bỏ đi rồi ạ.

- Thằng đó tới vì con bé Nhi, không cho vào tới khi bữa tiệc kết thúc.

- Dạ vâng thưa đại ca!

Theo Nhi tới tận đây thì chắc hẳn yêu đậm sâu rồi, lần này khổ cho Trung và Nhi đây, nhưng anh Lâm mặc kệ, ngủ đã rồi tính tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play