Hôm nay đã là bước sang ngày 22/2 rồi, chỉ còn ngày mai và ngày kia nữa thôi Thục Linh cô lên xe hoa chính thức trở thành con dâu của vợ chồng bố già và là vợ của anh Lâm, ở 1 nơi nào đó có người con trai mang trong mình 2 dòng máu đang lục lại những tấm ảnh chụp chung của mình và Thục Linh đem ra và châm lửa đốt, chấm dứt cho 1 cuộc tình chóng đến chóng đi.

“ Linh, hy vọng em được hạnh phúc bên anh ta. Tôi chẳng còn gì ngoài chúc em hạnh phúc.” Chiếc váy cưới để tặng cho cô Đức Trung cũng đã chuẩn bị đâu ra đó rồi chỉ chờ tới ngày là đem tặng cô thôi, cậu ta vẫn còn nặng tình với cô chưa thể dứt được nhưng duyên tình giữa 2 người đã cạn, có níu kéo cũng chẳng được gì.

“ Tiếng chuông iphone”

- Alo tôi đây Thục Linh?

[Trung, cậu đang ở đâu, mau cứu tôi. AAAAAAA… Tút tút tút…]

Giọng Thục Linh vang lên ở đầu dây bên kia khiến Đức Trung lo lắng mà lấy macbook ra định vị nơi cô đang ở, gì thế này, tín hiệu điện thoại của cô báo đang di chuyển rất nhanh, không xong rồi, cô bị bắt cóc sao? Đức Trung gọi điện cho Trọng Lâm nhưng điện thoại anh thuê bao không liên lạc được, chắc phải có chuyện gì thì cô mới cầu cứu cậu ta như thế.

Đức Trung rời khỏi nhà rồi lên chiếc SH của mình phóng theo tín hiệu điện thoại của Thục Linh mà không biết mình đã bị mắc mưu, chỉ biết cắm đầu cắm cổ mà lái xe đi thôi. Thế nhưng đến khi tới nơi thì đó lại là quán cafe sách của anh Lâm, đểu vậy?

- Cậu Trung. Đại ca và cô chủ đang đợi cậu trên tầng 2.

- Thục Linh… không phải có ai bắt cậu ấy đi à?

- Bắt? Cậu Trung nói gì lạ thế? À mà có, bắt ở đây… haha là bắt chính cậu đấy. Chúng mày!

Bỗng nhiên từ đâu có 2 người vệ sĩ đi tới mỗi người 1 bên xốc nách Đức Trung đi lên tầng 2, đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh khi phản kháng dữ dội lắm quyết giãy ra cho bằng được, Đức Trung không ngờ bị Thục Linh cô lừa cho 1 vố rồi lái xe như 1 con thiêu thân. Lên tầng 1 thì chẳng thấy anh Lâm và cô đâu chỉ có duy nhất 1 bàn 2 người nho nhỏ xinh xinh có hoa hồng và bánh ngọt Red Velvet thôi, và người con gái mặc áo hoodie màu đỏ, chân váy màu trắng và giày tiểu thư màu đen đang ngồi đối diện ở đằng kia… Trung thấy có chút quen mắt nhưng không nhớ mình đã gặp ở đâu.

- Trung à, xin lỗi cậu vì đã lừa cậu tới đây, nhưng cậu ấy có chuyện muốn nói với cậu.

- Ngồi đi còn đứng ỳ ở đó?

Anh Lâm cùng Thục Linh xuất hiện và nói Đức Trung ngồi xuống đối diện với cô bạn xinh đẹp kia, nhìn kỹ gương mặt xem có quen hay không?

- Chuyện này là sao Thục Linh?

- Nào cứ ngắm kỹ đi, cậu xem có quen mắt hay không? Nếu không quen tôi sẽ gợi ý.

Đức Trung nhìn kỹ gương mặt cô bạn ngồi đối diện, quen lắm, nhưng không thể nhớ được là đã gặp ở đâu. Thục Linh nói:

- Tôi mà nói ra sợ cậu lại đoán được luôn đó chứ, thôi 1 gợi ý duy nhất này, đó là Hóa.

- Hóa sao?

Nếu là Hóa, không lẽ là chuyên Hóa của trường chuyên Hà Nội Amsterdam trước kia Trung học, nhưng đây là ai mới được chứ?

- Cậu có thể không còn nhớ tôi nhưng tôi thì không thể quên được nụ cười và chiếc răng khểnh của cậu đâu Bùi Đức Trung ạ.

- Xin lỗi… thực ra ở lớp cũ tôi chỉ còn liên lạc với thằng Trường thôi, cậu là…

Thục Linh đưa cho Trung tờ giấy nhớ màu vàng óng có ghi vài chữ tiếng Pháp được dịch ra tiếng Việt nghĩa là “ Tặng cậu, người tớ yêu thầm.” Tờ giấy đó 2 tuần nay rồi ngày nào Trung cũng được nhận nó khi nó được dính trên nắp hộp xôi thịt kho tàu.

- Không lẽ, người tặng tôi xôi thịt suốt 2 tuần… là cậu?

Đức Trung đưa tay chỉ vào người bạn đối diện mình, Thục Linh nói rằng đúng là như vậy, có thể cậu ta đã quên nên cô nhắc để cho Trung nhớ lại rằng đó là Nhi, Vũ Thị Yến Nhi, bạn học cùng lớp 10 chuyên Hóa với Trung đấy. Và những hộp xôi thịt thơm ngon đó là Nhi mua rồi đích thân đem tới lớp cho Trung rồi lại lái xe về trường để học, 1 khoảng cách khá xa xôi.

- Nhi à? Có phải cậu là người ngồi 1 mình đầu bàn dãy giáo viên?

- Là tôi đấy. Tôi vất vả lắm mới có được số của Linh để được nghe tư vấn. Trung à thực ra tôi th…

- Xin lỗi Nhi và Linh, tôi chỉ muốn học để đi Thụy Si du học mà thôi.

Trung đi vội quá nên không mang tiền và hỏi Nhi về số tài khoản, cậu ta sẽ bắn tiền sang cho. Đức Trung rời khỏi quán cafe rồi đi về nhà khiến Thục Linh và anh Lâm cụt hứng, con gái người ta đã bày tỏ như vậy, không ngại đường sá xa xôi trời thì lạnh để mua xôi đem tới lớp ấy vậy mà Đức Trung lại…

- Cảm ơn anh và Linh, xin lỗi 2 người.

- Không có gì phải xin lỗi hết á, cậu ngồi đi, anh à em muốn uống cacao.

- Tuân lệnh vợ!

Anh Lâm đi để cho 2 cô bạn thoải mái nói chuyện, Thục Linh nói Đức Trung từ sau vụ bắt cóc và cuỗm đi 800 tỷ đó thì không còn cười tươi và năng nổ như trước, cậu ta lao vào học giống như chưa từng được học, lại còn chuyện đi Thụy Sĩ du học nữa cô cũng khá ngạc nhiên vì điều đó.

- Cậu yêu thầm cậu ấy từ năm lớp 10, tại sao đến bây giờ mới bày tỏ chứ, có phải lâu quá không?

- Năm lớp 10 tớ chưa nghĩ đến việc mình sẽ yêu Trung, thế nhưng khi Trung chuyển trường đột ngột, không còn được nhìn thấy nụ cười của cậu ấy tớ nhớ lắm. Ở lớp tớ hầu như là không nói chuyện với bạn nào nên cũng không rõ là Trung thân với ai.

Thục Linh gật đầu và cũng có kể chuyện giữa mình và Trung, từ ngày đầu gặp nhau ở trước cửa nhà hàng, gặp lại nhau lần 2 ở bữa tiệc và đặc biệt là cái ngày trung bật tường vào lớp học rồi lôi cô đi khi trống vừa báo tan học.

- Nhiều điểm chung như vậy tại sao 2 người lại chia tay chứ?

- Tớ cũng nghĩ mình và Trung sẽ yêu nhau dài hơn và lâu hơn nữa, bởi trong lúc tớ đau buồn nhất vì anh Lâm Trung là người giúp đỡ tớ và an ủi tớ nhiều lắm. Nhưng người ta nói khi yêu nhiều thì sẽ càng ghen nhiều hơn.

- Trung ghen ư?

Thục Linh gật nhẹ, cũng 1 phần lỗi do cô nữa nên cô không trách gì Trung hết, nhưng còn Trung cứ nhớ mãi về Scandals của chính mình nên có vẻ như trong lớp không thoải mái lắm, lúc nào cũng căng thẳng và mệt mỏi.

- Nhi này, khoảng cách xa như vậy tại sao cậu vẫn đưa xôi cho Trung? Cậu có thể nhờ shipper hoặc cô bán xôi ngoài cổng trường đưa giúp mà.

- Khoảng cách chẳng là gì nếu 2 người hướng về nhau, cậu biết rõ điều đó phải không Linh?

Cũng phải đấy, và Nhi muốn chính mình đưa cho Trung để cậu ta thấy được tình cảm của Nhi dành cho cậu ta là như thế nào, nếu không giấu quá sâu tình cảm đó trong lòng có lẽ Nhi cũng đã đuổi theo bám lấy Trung tới cùng như Mỹ Hương đã làm trước đây rồi.

- Thực ra trước đây tớ cũng nói câu đó với Trung lúc cậu ấy tỏ tình với tớ ở bờ hồ đó, rằng tớ sẽ chôn chặt tình cảm đẹp này tận sâu trong tim. Bởi anh Lâm là người sẽ không từ thủ đoạn nào để đạt được thứ mình muốn.

Anh Lâm e hèm vài cái rồi nói cô nói xấu sau lưng anh, anh đâu có ý gì đâu chỉ là lúc đó anh ghen quá, có ai đời bạn gái mình, người yêu mình đi ăn đi chơi với người khác giới rồi nói dối mình không. Và thế là Nhi được nghe chuyện tình của anh lâm và Thục Linh tới tận 8h tối.

Đức Trung từ lâu không còn hút thuốc nhưng nay cậu ta buồn lại mua 1 bao Thăng Long mềm để hút. Ngồi ở ghế đá đối diện với công viên Thống Nhất, Trung nghĩ về hành động của Thục Linh lúc đó, cầu cứu cậu ta giúp mình để rồi tới nơi lại là mai mối cho Trung và cô bạn tên Nhi kia, hình như Trung là trò đùa để Thục Linh mặc sức chơi đùa vậy.

Tiếng chuông ip vang lên, là số máy của cô, Đức Trung ấn nút nghe và rồi thở dài 1 tiếng:

- Linh à đừng đùa giỡn với tôi nữa, tôi chỉ muốn học để đi du học thôi. Nói với Nhi giúp tôi là tôi sẽ trả đủ tiền cho 14 hộp xôi thịt.

- Anh nói cho mày biết đây, mày có đi Thụy Sĩ hay Úc hay bất cứ 1 nước nào đi chăng nữa để du học cũng không có cơ hội đó đâu. Con gái nhà người ta đã làm mất cái giá của mình để chuẩn bị 1 bàn bánh và hoa ngọt ngào như vậy đấy mà bị mày làm hỏng hết rồi.

- Trung à tôi biết cậu buồn vì tôi lừa dụ cậu tới đây, nhưng anh Lâm nói thật đấy, Nhi là người đã mua hoa hồng rồi đặt cả bánh để bày tỏ với cậu đấy Trung à.

- Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện với nhau trên lớp, chào 2 người.

Hút liên tục hết nửa bao thuốc thì trời lạnh dần, Trung đứng dậy ra xe và đi về nhà, về tới nơi là vừa vặn 10h đêm. Bà Mary thấy con trai mình lúc đi hết mình lúc về hết hồn liền hỏi han xem đã xảy ra chuyện gì. Trung không nói gì cả mà chỉ hối thúc mẹ mình hãy để cậu ta đi du học ngay sau khi lễ bế mạc năm học lớp 12 kết thúc.

- Con muốn di du học ở bất cứ đâu bố mẹ cũng đều cho con đi được, nhưng có chuyện gì xảy ra với con lúc tối thế Trung?

- Không có gì mẹ ạ.

- Đứng lại đó và trả lời câu hỏi của mẹ.

- Làm ơn đấy mẹ để con yên đi được không? Con đã quá mệt mỏi rồi.

Chẳng có ai làm cậu mệt mỏi cả mà chính bản thân cậu tự làm cho mình mệt mỏi, bà Mary hiểu chứ, sắp tới đám cưới của Trọng Lâm và Thục Linh rồi, thiệp cưới ghi rõ là mời cả gia đình của ông Kiên, có nghĩa Trung cũng được mời nhưng bà Mary nghe con trai mình nói hôm đấy cậu ta sẽ không tới, vì nếu tới đó sẽ chỉ thêm đau lòng mà thôi.

[Alo, cháu chào cô ạ.]

- Linh à con, con có biết thằng Trung nhà cô nó gặp chuyện gì không? Nãy cô thấy nó đi đâu về mà mặt nó ủ dột lắm như ai lấy mất nhà nó vậy.

[ Dạ chuyện là…]

Thục Linh kể cho bà Mary nghe chuyện ở quán cafe sách, cô cũng xin lỗi vì đã lừa và dụ Trung tới quán, Yến Nhi là 1 cô gái cũng tốt và gia cảnh cũng đàng hoàng tử tế khi bố mẹ đều làm cơ quan nhà nước, lại yêu Đức Trung từ năm lớp 10 nhưng ngại không dám ngỏ lời, tới năm lớp 12 mãi mới có đủ can đảm để nói ra thì lại bị từ chối phũ phàng.

[Chuyện là như vậy đó cô ạ. trung vẫn còn nhớ chuyện quá khứ, không giúp cậu ấy quên đi scandal của mình e rằng Trung sẽ còn dằn vặt mình mãi cô ạ.]

- Cô hiểu rồi con. Cảm ơn con nhé.

Không phải vì scandal đâu mà là vì Đức Trung con trai bà nặng tình, chưa quên đi được tình đầu thì sao chấp nhận người mới chứ? Bà mang 1 ly sữa nóng lên phòng cho Trung, gõ cửa phòng thì thấy Trung đang ngắm nghía chiếc váy cưới mà cậu ta bỏ ra cả trăm triệu để mua nó từ studio Tuart.

- Chuyện qua rồi mà con, để con bé…

- Con chưa thể quên đi Thục Linh mẹ ạ. Ngồi canh em ấy học cùng em ấy mỗi ngày con lại nhớ về ngày xưa… Phải chi ngày đó con không ghen thì có lẽ người em ấy lấy làm chồng là con phải không mẹ?

Duyên phận mà Trung, chẳng ai nói trước được điều gì cả, thứ gì không phải của mình thì không bao giờ là của mình, bao gồm cả trái tim của 1 người con gái, đừng làm chính bản thân mình đau khổ nữa Trung à.

Sáng hôm sau, 24/2 rồi, Thục Linh ở nhà vì có hẹn với Đức Trung tới sớm để nói chuyện hôm qua rồi, xuống dưới nhà cầm cặp lồng cháo thịt bằm bí đỏ mà anh Lâm đã làm tối qua, bỏ vào túi rồi ra ngoài lấy xe thì cô thấy Trung đứng sẵn ở trước cổng không biết từ lúc nào.

- Lên xe đi, tôi chở cậu đi tới trường.

- Ừm ok.

2 người ngồi cùng nhau trên 1 chiếc xe và chẳng ai nói với ai câu nào, ừm thực ra là Trung cậu ta im bặt không nói lời nào với cô, thà cậu ta mắng cô hay chửi cô đi còn hơn:

- Hôm qua mẹ cậu có gọi cho tôi, nói rằng không biết có chuyện gì xảy ra với cậu hay không mà thấy lúc đi rất vội vã. Xin lỗi cậu nhiều lắm Trung à.

- Không sao đâu, hôm qua Yến Nhi đã nói gì với em?

Đức Trung thay đổi cách xưng hộ và lái xe chậm lại, cậu ta hy vọng có thể kéo dài thời gian bên cạnh cô 1 chút vì chỉ còn 2 ngày nữa thôi cô lấy chồng rồi.

- Cậu ấy nói khoảng cách không phải là rào cản, chỉ cần 2 người hướng về nhau vậy là đủ. Trung à, Nhi là 1 cô gái tốt. Về chuyện du học, coi như vì tôi, cậu đừng đi được không?

- Em nói vậy không sợ hắn ta ghen sao?

- Anh Lâm không ghen đâu, anh ấy biết chuyện cậu đi du học là vì muốn trốn tránh quá khứ, anh ấy nói với tôi khuyên cậu ở lại.

- Ở lại rồi nhìn em hạnh phúc, tôi không nghĩ mình sẽ chịu được tới cuối cùng.

Tới trường khi chỉ mới 6h5’, chẳng có 1 mống nào trong lớp chỉ có 2 người mà chắc chắn sẽ không thể nào hướng về nhau, càng nghĩ lại càng thấy đau lòng đấy. Bỗng 5’ sau phía ngoài cửa truyển tới 1 giọng con gái nhẹ nhàng với hộp xôi còn nóng trên tay, đó là Nhi. Nhi đưa hộp xôi tới tận tay cho Trung vì nay cậu ta đi học sớm quá, đưa xong rồi liền quay mặt đi ra ngoài cửa lớp, Trung đứng dậy cầm ví đi theo Nhi vì hôm qua Nhi không đưa số tài khoản cho cậu ta mà.

- Hãy giữ lấy đi, từ nay tôi sẽ không đưa xôi tới đâu. Chào Linh nha!

- Chào Nhi nha hihi.

Nhi vẫy tay chào Thục Linh rồi đi thẳng xuống cổng trường nhưng không phải đi về trường chuyên, hôm nay, ngày 24/2 chính là ngày mà Yến Nhi chính thức theo đuổi Đức Trung, dù Đức Trung có xua đuổi như tà ma vẫn sẽ không từ bỏ như Mỹ Hương.

Tùng tùng tùng…

- CẢ LỚP ĐỨNG!

- Các em ngồi cả đi nào.

Lớp A4 do cô Hường chủ nhiệm thế nào lại có duyên nhận toàn học sinh mới cơ thế mới đểu chứ, cô hiệu phó trêu bảo chắc nhà những bạn mới này có ô dù hết cả, ai cũng xin vào lớp A4 để học hết thôi mặc dù A4 của cô Hường là lớp chuyên Anh.

- Chào các bạn, mình là Vũ Thị Yến Nhi, từng là học sinh chuyên Hóa của Amsterdam, và crush của mình là Bùi Đức Trung, nên xin các bạn con gái đừng sáp lại gần cậu ấy.

Cô chủ nhiệm cùng cả lớp phá lên cười, lần đầu tiên có nguời công khai người yêu ngay trong lớp, bá đạo thật sự đấy, nhưng thôi có gì để ra chơi rồi nói, học hành là chính, và chỗ ngồi của Yến Nhi là cạnh Mỹ Anh, nhưng cô bạn này chủ động ngồi phía trong lớp để gần cạnh bên mai đẹt ti ni của mình.

- Trung à, tôi sẽ không mua xôi cho cậu nữa, thay vào đó sẽ là những món mà cậu ghét nhất.

- Đừng điên!

Nếu yêu mà được điên thì Yến Nhi xin phép được điên từ giờ cho tới khi tan học, anh Lâm hôm qua có nói rồi, rằng nếu muốn Đức Trung để ý tới thì Nhi phải nhây phải lỳ vì trong lòng Trung vẫn còn hình bóng của Thục Linh, hôm nay là xôi nên ngày mai sẽ là món có liên quan tới sầu riêng, vì sầu riêng là món mà Trung cực kỳ ghét.

Tình hình các bà mẹ tôi xin được tóm tắt như sau, rằng bà Loan sau khi giao hết việc cho 2 người trợ lý thì đã cùng với bà Bình và phu nhân Charlotte đi làm tóc và nail để chuẩn bị cho ngày trọng đại của “ 2 đứa nhỏ”. các ông bố thì ông Minh do có cuộc họp nên không nghỉ được còn lại thì đang hưởng thụ ở bể bơi nóng ở biệt thự lan rừng, thoải mái ghê hồn. Ông Phong nói:

- Thật lòng tôi nôn nóng quá 2 ngài ạ. 2 ngài và anh Công không tưởng tượng được rằng tôi mong muốn con bé làm con dâu mình nhiều tới cỡ nào đâu haha.

- Con bé gầy như vậy mặc nổi váy cưới không đây?

- Bố yên tâm đi ạ con sẽ chọn cho em ấy chiếc nhẹ nhất.

Anh Lâm cùng với vệ sĩ đánh tẹo phỏm cho thay đổi không khí, từ rất lâu rồi anh cũng không có động vào nó. Ngồi chơi được vài tiếng đồng hồ, ăn được bao nhiêu tiền Thái Lan và Cam của vệ sĩ thì cũng gần tới giờ anh đón cô về nhà rồi, ra lấy xe anh nhìn đồng nhồ không biết 3 bà mẹ đi đâu mà kỹ thế, tới giờ này vẫn còn chưa về nhà, không biết có đi lạc ở đâu hay không.

Ra chơi tiết 4 ở lớp, Nhi đi tới bàn của Thục Linh và mời cô đi ăn bánh ngọt ở quán anh Lâm, mục đích là muốn nghe cô kể tiếp chuyện giữa mình và Trung trước đây. Trung bực mình đứng phắt dậy và đi xuống canteen mua nước, gì cơ? Chuyện của cậu ta và cô được rêu rao cho người khác biết, lại còn là từ Thục Linh nói ra nữa, cô đúng coi cậu ta là trò đùa rồi.

- Cho cháu lấy chai nước ạ.

- Của cháu 10 nghìn nhé.

Trung không mua nước cho cô mà quay về lớp, nhưng nghĩ thế nào lại quay lại canteen lấy 1 chai lavie và 1 hộp Fami, thêm 15 nghìn nữa. Về lớp đưa chai lavie cho cô còn Nhi thì hộp sữa, Trung nói:

- Tôi không cần cậu mua xôi hay mua bất cứ thứ gì cho tôi đâu vì tôi tự mình mua được và có hôm ăn sáng ở nhà.

- Ok tùy cậu, nhưng cậu không ăn tớ vẫn cứ mua đấy, ngày mai sẽ là món mà cậu ghét nhất, chuẩn bị tinh thần sẵn đi.

- Tôi không rảnh để điên cùng cậu đâu Nhi.

Tiết cuối cùng là Thể dục lại học cầu lông và là môn mà Thục Linh thích nhất, Linh có đẩy Nhi ra đứng cạnh Trung còn cô thì đứng ngay đầu hàng ở tổ 3. Đứng ở đâu cũng được thôi miễn là thẳng hàng thẳng lối không mất trật tự, thế nhưng thầy thể dục có nói rằng đứng cạnh ai thì sẽ ghép cặp để đánh cầu qua lại, không được lộn xộn. Và Trung với Nhi đánh cầu lông.

- Cá không Trung?

- Cá gì?

- 2 chúng ta đánh theo sec, nếu cậu thua tôi thì chiều nay chúng ta hẹn hò, còn nếu tôi thua cậu, cậu bắt tôi làm gì cũng được.

- Chơi. Chuẩn bị nếm mùi thua trận đi Nhi.

- Tôi sẽ không thua đầu vì tôi có bùa hộ mệnh rồi.

- Bùa hộ mệnh?

- Nụ cười của cậu đấy.

Bọn con gái ở lớp nghe được liền quay ra sau và OA 1 tiếng rõ to, Nhi công khai tỏ tình ngay trong giờ học, đúng ngang tàng và mạnh mẽ mà. Có 3 cái lưới thôi, Nhi và Trung chiếm lấy 1 cái rồi nên 2 cái còn lại nếu muốn đánh thì phải chia nhau ra mà đánh mỗi 1 lượt 15’ thôi, và Thục Linh với Xuân Vinh đánh cùng với nhau.

- Tôi thua Linh tôi mời Linh nước nha?

- Ok thôi và ngược lại. Bắt đầu nào.

Nên có 1 chút tiểu xảo cả trong tình yêu lẫn sự nghiệp, nhưng phải thật khôn khéo, đó là lời khuyên của anh Lâm giành cho Nhi. Đợt trước với Mỹ Hương cô ta đã quá tham lam để rồi chuốc lấy hậu quả. Anh Lâm nói Trung không quên được Thục Linh của anh cũng đúng thôi, học hành giỏi giang lại xinh đẹp, xuất thân là con nhà gia giáo nữa, Nhi ít nhiều có chút ghen tị.

- Nếu không đủ sức thì đừng có đấu cầu lông với tôi.

- Đừng tự tin thái quá như vậy Trung, để rồi xem Nhi sẽ làm gì.

- Linh à cậu giỏi 10 phần thì tôi cũng 9.8. Nhi không qua được đâu nếu như không dùng tiểu xảo với tôi.

- Đấu đôi chứ Trung?

- Ok để xong sec này.

Sec đầu tiên phần thắng nghiêng về Trung nhiều hơn nhưng sẽ không tính lần này bởi Trung đồng ý đấu đôi, đối thủ của cậu ta thật đáng gờm đấy đó là Thục Linh. Vinh nói Trung chỉ có thua thôi vì linh về đội Nhi rồi, thấy Nhi cũng được đấy sao Trung lại không để tâm tới nhỉ.

- Nhiều lời quá đấy 2 con người kia. Có đánh không? Nhi à cố gắng lên nhé cậu.

- Bắt đầu nào. Mấy thằng kia tính điểm cho tao!

Hai bên tằng tằng qua lại tới 20 lượt, cầu cũng rụng cả cánh ra rồi nhưng vẫn chưa có dấu hiệu rơi xuống đất, Thục Linh mang thai đấy ấy thế mà sung quá thể đi và điều này khiến Trung lo lắng.

- Thục Linh, đừng có cố gắng quá như thế.

- Tôi không sao.

- Thục Linh bị sao vậy?

- Tớ mang thai tuần đầu, không sao đâu mà.

1-0 nghiêng về 2 cô gái nhỏ của chúng ta do Đức Trung không đỡ được quả cầu xoáy của Thục Linh vung ra. Thục Linh đã có Trọng Lâm bên cạnh rồi, cho dù có làm gì đi nữa Trung và Thục Linh chỉ có thể là bạn, 2 khóe mắt Trung nhòe đi vì câu nói của cô sáng nay, đó là có thể vì cô mà không đi du học hay không, Trung biết đó chỉ là vì Thục Linh nghĩ cho Nhi thôi.

- 2-0!

- Mày đánh mạnh lên xem nào Trung, yếu xìu xìu thế hả?

- Nhi! Cậu thắng rồi.

Trung lủi thủi 1 mình đi ra ghế đá trong khi Vinh vẫn chưa hiểu cậu bạn nhậu của mình đang gặp vấn đề gì, Nhi và Thục Linh bắt tay nhau rồi cười sung sướng dữ lắm.

- Cố lên nhé Nhi, Trung cậu ấy sẽ hiểu được tấm chân tình của cậu.

- Thật sao Linh?

- Tớ tin vào điều đó. Cậu không để ý gì tới quá khứ của cậu ấy chứng tỏ cậu là 1 người con gái tốt.

2 người con gái cũng đi tới ghế đá cách Trung và Vinh đang ngồi khá xa, Thục Linh có nói về những sở thích của Trung cũng như sở đoản, có nhấn mạnh 1 chi tiết rằng Trung rất thích đi moto nhưng vì Thục Linh lúc đó mang thai con của cậu ta nên đã bán đi chiếc moto mà ông Kiên đã mua.

- Trung thích moto có nghĩa là thích những người con gái cá tính?

- Vè điều này tớ không chắc lắm, bởi tớ không phải đứa cá tính, chỉ là không thích mặc váy nên bị gọi là con đàn ông. Cậu ấy tuy thích moto nhưng lại thích đi công viên lắm Nhi.

- Ồ vậy là kiểu người 2 mặt nhỉ?

2 cô bạn nói chuyện với nhau rồi cười khúc khích, Linh còn nói với Nhi rằng Trung rất thích ăn cháo tim cật, những lúc ốm thì bà Mary sẽ mua cháo ở 1 tiệm dinh dưỡng.khả năng ăn xôi thịt kho của Trung đạt ở mức thượng thừa và cô có khuyên Nhi sáng mai lại mua tiếp. Về điều này thì Nhi không đồng ý, những gì mình ghét mình sợ thì nên đối mặt với nó, ví dụ như sầu riêng chẳng hạn, Trung sợ mùi của nó thì càng phải ăn, nếu không sẽ uổng phí lắm vì sầu riêng cực cực kỳ là ngon.

- Cậu giống Trung ở khoản này đó Nhi.

- Sao cơ Linh?

- Cậu ấy cũng từng nói với tớ rằng nếu như sợ bơi thì càng phải xuống nước. Mình phải vượt qua nỗi sợ của chính bản thân mình.

- Và rồi cậu biết bơi chưa?

Thục Linh cười và lắc đầu, cô có xuống bể bơi ở nhà mấy lần nhưng chỉ là đứng dựa lưng vào thành bể chứ không bơi được, cô không dám bơi vì nghĩ lại năm 10 tuổi cô suýt bị chết đuối.

- Nhưng cũng không thể ép buộc người khác làm theo ý mình đúng không Linh?

- Đúng là như vậy, Trung là người nặng tình, cậu cố gắng lên Nhi à, Trung khi yêu cậu thật lòng sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt.

Hai cô bạn nói chuyện tới tận trống mới chịu đứng dậy vào lớp lấy cặp nhưng trung đã làm điều đó rồi, đưa cặp cho Linh xong trung nói với Nhi rằng chiều nay hẹn hò thì có thể đi luôn bây giờ chưa? Đi sớm về sớm để còn học bài.

- Vậy chúng ta đi tới 1 thư viện nào đó học nhé? Cũng là 1 kiểu hẹn hò.

- Uầy tớ thấy hay đấy Nhi. Học ở 1 thư viện đẹp và rộng, chụp kiểu ảnh selfie thì thôi rồi lượm ơi luôn, nó đẹp…

Phu nhân Charlotte lên trường đón cô, trông phu nhân thật tuyệt với mái tóc xoăn hippy ngắn đó, Thục Linh theo bà mẹ nuôi ngoại quốc về nhà còn Trung với Nhi thì đi chơi, 1 buổi hẹn hò mang tính gượng ép.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play