Tíc tắc tíc tắc, thế là chỉ còn 1 tuần nữa thôi là tới ngày cưới của cặp đôi L2 huyền thoại rồi, cô thì đang bù đập ngập cổ ôn tập để chuẩn bị cho kỳ thi khảo sát chất lượng, chỉ còn mấy tháng nữa thôi kỳ thi đại học diễn ra rồi cô không muốn mình sao nhãng. Nhà cô hiện tại là nơi ở của 10 người vệ sĩ của bố già từ Thái Lan về, họ đang cùng với đội thợ của Khải Sơn xây xướng nốt tầng 4 và dọn dẹp vòng ngoài vì sắp sửa tới ngày trọng đại rồi.

Kính coong kính coong...

- Ai thế nhờ?

- Bryan, mày xuống xem ai kìa,

- Ok!

Bryan đi xuống mở cổng thì đập vào mắt anh là 2 con xe màu trắng biển 14, à thì ra đó là ông bà và 2 người chú của cô chủ anh, hai ông bà lên trước 1 tuần để xem có phụ được mọi người cái gì không rồi sẵn tiện trao của hồi môn cho cháu gái Thục Linh trước khi cô về nhà chồng.

- Cậu Bryan à sao đông người thế này?

- Dạ cháu thưa ông, ngài Smith có sửa sang lại căn biệt thự nen bọn cháu tới giúp 1 tay ạ, ông bà và 2 chú vào nhà nghỉ ngơi uống nước ạ.

- Ừ kệ ông baf, con bé mấy giờ thì đi học về vậy?

- Dạ cô chủ hôm nay 5 tiết, 12h kém ạ.

Muộn quá nhỉ, hôm nay ông Tuyến chiêu đãi cháu gái nên có đặt bàn ở nhà hàng Hương Sen, ông mời gia đình anh Lâm, gia đình cô cùng tất cả những vệ sĩ đang có mặt ở đây tới ăn cùng cho vui, mọi người nghe xong vui quá, chú Mạnh béo phấn khởi đặt nhà hàng trước luôn, không khéo người cháu rể giàu có của chú lại tranh trả tiền thì dở.

- Bryan này, thằng Lâm có bận gì hôm nay không?

- Dạ cháu không rõ nữa chú ạ, đại ca thất thường lắm, thích cái gì là làm ngay không sợ nó nguội. Nay có bận chắc là vì dự án L2 Blue Moon.

- À. Thế để chú gọi cho nó vậy,

Đúng như Bryan nói, anh Lâm đang bàn với kiến trúc sư về dự án khách sạn 5 sao bên Vũng Tàu của anh ở khách sạn, thấy số máy của chú Mạnh béo anh liền tắt phụt đi luôn, bắt tay anh kiến trúc sư rồi tiễn anh ta ra xe. Xong xuôi anh mới bấm máy gọi lại cho chú Mạnh:

- Alo, cháu chào chú ạ!

- Ừ. Chú có làm phiền mày không Lâm?

- Dạ cháu cũng bàn chuyện xong rồi ạ. Chú gọi cháu có vấn đề gì không ạ?

- Trưa nay ông Tuyến có mời mọi người tới ăn đấy, gia đình cháu cố gắng tới nhé.

- Dạ gia đình cháu chắc chắn có mặt rồi ạ, ông bà và chú cứ share địa chỉ là nhà cháu có mặt liền haha.

- Rồi rồi nhất trí, vậy nhé.

Hôm nya toàn học những môn nặng đô khiến Thục Linh khá mệt mỏi trong người, tiết 5 rồi còn 20’ nữa mới hết giờ cơ, xin thầy Văn ra ngoài rửa mặt 1 chút, nhìn vào trong gương cô thấy 2 má đã hóp lại, quầng mắt thâm sì vào, quả này ông bà cô thấy lại mua đồ tầm bổ như tuần trước thôi, cô ngán lắm rồi.

Cuối cùng bác bảo vệ cũng đánh trống tan học, Thục Linh uể oải cho sách vở vào balo khoác lên vai rồi đi xuống sân trường, thấp thoáng dáng người mập mạp quen ghê mà cô không thể nào đoán được là ai, cho tới khi người đó cất giọng gọi cô mới quay lại và nhận ra người quen ngay lập tức:

- A cháu chào chú Mạnh. Ông bà và 2 chú lên khi nào vậy ạ?

- 10 rưỡi đó cháu à, trời vẫn lạnh đấy mà mặc phong phanh thế hả?

- Dạ cháu còn thấy nóng đó ạ chú hì hì.

Hai chú cháu đi ra ngoài cổng trường và họ đi bộ về nhà, dù gì cũng chỉ cách có 3km thôi, khá là gần. Thế nhưng cách cổng trường 1 đoạn khá xa họ bị 2 người đàn ông lạ mặt bịt khẩu trang đưa tay bịt miệng rồi lôi lên chiếc Prado màu trắng,

- Lái nhanh thằng kia!

- Các người là ai? Sao lại bắt chúng tôi?

1 người nữa ngồi sau nói rằng:

- Đại ca, chúng ta đã bắt nhầm tên béo ị này rồi.

- Những ai có dính dáng tới 2 bố con bố già Phong thì bắt hét, bắt nhầm còn hơn bỏ sót.

Người được gọi là đại ca kia ngồi cạnh ghế tài xế hình như là đang kiểm tra lại súng, không xong rồi, không lẽ nào cô và chú Mạnh đã bị bắt cóc? Chú Mạnh béo vội vàng rút điện thoại cùng tiền bạc của mình trong ví ra đưa để đổi lấy sự tự do cho 2 chú cháu nhưng những người bịt mặt kia không cần, họ nói thứ họ cần là mạng của Jonathan Nguyễn và bố già Phong, bố con anh phải chết để bồi táng cho chủ nhân và anh em của họ đã bị chết oan uổng.

Thục Linh đưa mắt nhìn quanh chiếc xe và người đàn ông bịt mặt chỉ hở đúng 2 con mắt ra đang canh chừng cô, chiếc xe này có gì đó không bình thường, nhất là người đàn ông ngồi bên cạnh đang chĩa súng vào cô, mùi nước hoa trên người anh ta... Cô cười mỉm 1 cái rồi khoanh tay trước ngực cất giọng:

- Hạ màn được rồi đấy mọi người, lừa ai chứ không lừa được con đàn ông này đâu.

- Thục Linh, cháu nói vậy là sao?

Cô đưa tay chỉ vào người đàn ông bên cạnh cô và nói rằng đây là cháu rể của chú Mạnh, là người sẽ cùng cô làm đám cưới vào tuần sau. Biết mình bị lộ rồi, tất cả cùng bỏ bịt mặt ra, vâng, đúng là anh Lâm rồi đấy, người lái xe là Bryan cùng ông bà Tuyến Hảo, anh cười khà khà rồi hỏi rằng tại sao cô lại nhận ra anh sớm thế, anh đã ngụy trang khá kỹ, cũng như hít khí Heli làm thay đổi giọng nói mà.

- Đó là do cảm nhận của em, và còn 1 điều nữa đó là mùi nước hoa trên người anh.

- Chà chà, vợ anh giỏi như vậy muốn anh thưởng gì đây?

- 1 bữa xiên bẩn nha?!

- No!

Thục Linh sụ mặt xuống rồi lẩm bẩm rằng thế mà bảo muốn anh thưởng gì, 1 chầu xiên bẩn cũng không cho, đúng là đồ ki bo keo kiệt. Anh búng vào trán cô 1 cái rồi nói rằng:

- Trừ những món ăn vặt độc hại ra em muốn ăn gì anh chiều em món đó.

- Vậy thì em muốn ăn chè nóng, bánh giò nóng, cháo sườn với quẩy.

- Được, chiều nay chúng ta đi.

Tới nhà hàng, xuống xe tự nhiên cô đứng không vững mà ngã quỵ xuống mặt đường, anh Lâm thấy vậy liên lo lắng lắm, trực tiếp bế cô vào bên trong nhà hàng, chọn 1 bàn gần đó rồi xoa bóp chân cho cô.

- Em ổn chứ Linh?

- Em... không rõ có phải chuột rút không nữa.

- Ngồi yên anh bóp cho.

Anh Lâm xoa bóp 1 lúc cô thấy bớt đau hơn và đứng dậy đi lại được, hôm nay có học Thể Dục đâu, cô bị chuột rút vậy thật bất thường, nhưng thôi kệ đi. Đồ ăn được mang ra với đầy đủ các món hải sản, có cả gà và thịt bò nữa, 3 rổ phồng tôm được đặt ở vị trí đắc địa trên bàn và Thục Linh đang tứa nước miếng ra vì thèm, phồng tôm mà chấm tương ớt cay nồng bùng vị thay ớt trái thì còn gì bằng nữa.

- Linh, đừng ăn phồng tôm nữa, đưa bát đây bà lấy cá cho nào.

- Dạ vâng ạ bà hihi.

Thế nhưng 1 điều lạ xảy đến với bản thân cô, khi nhận bát cá nhúng lẩu từ tay bà Hảo cô có cảm giác nôn nao khó chịu không rõ là bị gì, cô vẫn chỉ tự nghĩ mình đói quá nên tụt huyết áp. Ăn xong bát cá cùng 1 vắt mỳ cô có đứng dậy xin phép đi vệ sinh rửa mặt rửa tay, nhưng không phải rửa 2 thứ kể trên mà là đi nôn ọe. Cô bị làm sao vậy nè?

Đã gầy gộc rồi lại còn ăn không vào nữa, cô mở cửa phòng vệ sinh ra ngoài với 1 gương mặt xanh xao vàng vọt, toàn thân cô lạnh run lên sởn hết gai ốc, lại ốm nữa thì kỳ thi khảo sát lần này sao cô tập trung được đây? “ Thục Linh, cố gắng lên. Súng đạn mày còn chịu được, 1 lần ốm này mày không chịu được thì quá yếu đuối rồi.” Thế nhưng cơn buồn nôn ập tới, cô lại chạy vào nhà vệ sinh để nôn tiếp tục, nó giống với cái ngày cô còn mang thai con của Đức Trung, không có lẽ...

- Sao con bé đi lâu như vậy nhỉ? Lâm à con,,,

Bà Bình quay ra bảo anh lâm đi xem cô thế nào thì chẳng phải bảo đâu, anh vì lo lắng cho cô nên đã đi từ trước rồi, mở cửa phòng vệ sinh ra thì không thấy cô bên ngoài, chỉ nghe thấy tiếng nôn ọe phát ra từ buồng dành cho trẻ em:

- Linh, em không sao chứ? Linh à, Thục Linh!

Đáp lại lời anh là tiếng nôn ọe của cô, cô có nói mình không sao hết, có thể do cá tanh nên cô thấy khó chịu trong người thôi. Cô nói tới đây anh liền đưa ngón tay ra tính toán, nụ cười tươi rói xuất hiện trên môi anh ngay sau đó, có phải không cô và anh có tin vui? Nhưng vẫn phải đi kiểm tra cho chắc cú.

Anh và cô quay lại bàn ăn và ăn trưa tiếp, lần này anh ngồi ngay cạnh cô luôn, gắp lấy gắp để vào bát cô thịt gà nướng rồi cả xôi, thì 2 món này cô lại ăn ngon lành thậm chí là rất thích, ăn hết cả đĩa xôi rán rồi vẫn còn muốn ăn thêm. Nụ cười lại xuất hiện trên môi anh lần nữa, nó kéo dài cho tới khi kết thúc bữa ăn lận, khi về anh có nói rằng sẽ cùng cô đi tới 1 nơi, mọi người cứ về khách sạn nghỉ ngơi, cả vệ sĩ nữa, nay nghỉ đi ngày mai lại làm tiếp. Anh và cô bắt taxi và điếm đến của họ là bệnh viện Hồng Ngọc, Thục Linh ngạc nhiên dữ lắm vì lúc này cô chỉ muốn ngủ thôi tại sao anh lâm đưa cô tới bệnh viện làm gì chứ?

- Anh. Sao lại tới bệnh viện?

- Thì em cứ đi theo anh có sao đâu nè. Xong chúng ta đi ăn cháo sườn quẩy, bánh giò nóng luôn.

- Nhưng em buồn ngủ lắm, chỉ muốn ngủ thôi...

Cô vừa nũng nịu với anh vùa đưa tay che miệng ngáp, buồn ngủ cực kỳ đấy mà mặc dù trong chiếc cặp sách đi học của cô được Bryan mang về nhà còn rất nhiều đề cần cô giải quyết.

Tới bệnh viện, anh Lâm nói tài xế chờ ở ngoài vì anh và cô còn đi lượt về, sợ cô xuống xe bị chuột rút như khi tới nhà hàng nên anh bế cô vào trong luôn, chẳng ai chiều vợ như anh.

- Chào chị, tôi muốn khám thai.

- Khám thai sao ạ?

- Phải, khám thai.

Chị y tá nhìn anh và cô, còn trẻ như vậy mà đã đưa nhau vào viện khám thai rồi, nhưng khách hàng là thượng đế mà, chị y tá dẫn anh lâm và Thục Linh đi tới khoa sản, bác sĩ ở đây là nữ nên anh Lâm khá yên tâm.Vào phòng siêu âm cùng cô, bác sĩ còn nói 2 người là cặp đôi trẻ nhất tới siêu âm, anh và cô chỉ biết cười thôi chứ không nói gì.

Và sau khi cầm tờ giấy trên tay, anh lâm vỡ òa trong hạnh phúc khi cô đã có thai được 1 tuần, tức 10 ngày sau khi họ mặn nồng ân ái với nhau ở khách sạn bên Hawaii hồi tết vừa rồi, có phải do anh Lâm quá giỏi hay không/

- Linh ơi, chúng ta có con rồi, anh sắp làm bố rồi yeah! Cảm ơn em Linh à.

Anh Lâm bế cô lên rồi xoay 1 vòng, nụ cười tươi rói cùng hành động của anh thật khiến cô buồn cười quá đi, cô đưa tay chạm vào mũi anh rồi nói rằng anh có Gia Bảo rồi vậy mà vẫn như trẻ con vậy, anh nói:

- Anh không được quyền vui sướng khi vợ anh có thai sao, đi thôi, chúng ta đi ăn mừng.

Anh Lâm bế cô, trên tay anh cầm chắc tờ giấy siêu âm như thể sợ nó rơi mất, ra xe taxi anh nói tài xế đưa anh tới trung tâm thương mại Aeon Mall bên Hà Dông, cô nói rằng không phải anh sẽ đưa cô đi ăn bánh giò nóng với cháo sườn à, anh chỉ nhẹ nhàng giơ tờ giấy siêu âm ra và nói rằng anh mua bỉm và tã cũng như quần áo cho con anh đã.

- Trời ạ Trọng Lâm, con mới được 1 tuần thôi, đừng mua sớm như vậy mà.

- Thế vậy thì mình mua bỉm trước, mua thật nhiều luôn, nha nha vợ yêu.

Anh Lâm cọ mũi vào má cô rồi hôn chụt chụt, làm cho chú tài xế bên trên cũng phát phì cười vì sự đáng yêu của anh, con mới có 1 tuần đã đòi đi mua bỉm với tã rồi. Còn Thục Linh thì thấy rằng cô sắp sửa tới giai đoạn bị anh cấm ăn đủ thứ rồi, cô phải tranh thủ những ngày đầu thai kỳ để bắt anh dẫn đi ăn nhiểu thứ mới được.

Tới trung tâm thương mại, người bố bỉm sữa Trọng Lâm dẫn cô đi mua thêm 1 chiếc áo khoác lông nữa vì ngoài trời hiện tại khá lạnh lẽo, nghe nói thời tiết lạnh sẽ còn kéo dài tới tháng 3 lận.

- Em thèm ăn gì không vợ yêu?

- Mua kem cho em đi?

- No no, không thể ăn kem, sữa chua thì được.

- Ok, gì cũng được miễn là được ăn đồ lạnh.

Anh ký đầu cô rồi nắm tay cô vào siêu thị vì ở đây mới mở 1 quầy sữa chua Hạ Long, chẳng biết có ngon hay không nhưng thỏa mãn cơn thèm của Thục Linh cô là được rồi. Cô vòi vĩnh bắt anh ăn xong sữa chua là đi ăn bánh giò, nhưng ông bố bỉm sữa Trọng Lâm lại nói rằng phải đi mua bỉm tã cho đứa con sắp chào đời của họ, cô cạn lời luôn đấy, con mới được 1 tuần thôi mà anh đã đòi mua bỉm tã rồi.

- Anh, đừng mua bỉm mà, nhỡ em... chẳng may...

- Em sẽ không xảy ra chuyện gì hết nếu nghe lời anh. Anh sẽ bảo vệ 2 mẹ con em thật tốt, anh hứa đấy bé cưng à.

- Nhưng cũng đừng mua sớm quá mà.

- Chỉ là bỉm và tã, nếu nhiều quá chúng ta có thể san sẻ bớt cho bé Cacao và cả Hoàng Anh.

Thục Linh gật đầu rồi ăn nốt tô sữa chua trân châu đường đen rồi theo anh tới cửa hàng mẹ và bé, ở đây quá trời toàn đồ cho trẻ em thôi từ bình sữa trở đi tới xe đẩy rồi cả nôi nữa, đầy đủ chẳng thiếu thứ gì. Anh Lâm là định khuân hết cả cửa hàng này về khách sạn rồi đấy nhưng ngẫm nghĩ lời cô nói đúng, anh không có ý nói cô sảy thai hay gì hết nhưng mua sớm quá cũng không hay.

- Loại bỉm nào tốt nhất vậy chị?

- Bỉm tốt nhất cho trẻ sơ sinh hiện tại là bỉm của hãng Bobby và Moony anh nhé. Cho em hỏi bé nhà anh chị được mấy tháng rồi ạ để em tư vấn size phù hợp cho mình ạ?

Thục Linh bật cười khúc khích, còn anh Lâm thì đặt tay lên bụng cô xoa xoa và nói rằng con của họ mới được 1 tuần tuổi nằm trong bụng mẹ, họ mua bỉm để tặng cho con của 1 người bạn. Anh Lâm nói dối chẳng biết ngượng mồm, quất luôn 10 bịch bỉm Bobby cho trẻ sơ sinh tầm 2 tháng tuổi.

Chỉ vậy thôi cũng đầy cả 2 bên tay anh Lâm rồi, ai bảo anh mua sớm làm chi cơ, bé Cacao thì đã 2 tháng rồi không biết có đeo vừa hay không cơ, để không cũng uổng phí, anh toàn vung tay quá trán thôi.Anh gọi điện cho Minh Hùng tối nay đưa bé Cacao qua nhà chơi, rồi còn cả con trai chị Trân và Xuân Tiến nữa, cho mấy đứa nhỏ chơi với nhau, Minh Hùng khá ngạc nhiên vì điều đó nhưng cũng đồng ý đưa con gái bé bỏng của mình tới khách sạn chơi.

- Mọi người chắc chắn sẽ rất bất ngờ khi em có thai đấy bé cưng à.

- Nhưng em sợ bà sẽ mắng em, trước đây...

- Anh biết, anh sẽ bảo vệ em, bà sẽ không mắng em đâu.

Anh Lâm gọi 1 chiếc taxi khác đưa 10 bịch bỉm về khách sạn để còn anh đưa cô đi ăn đồ ăn vặt, trước tiên là bánh giò nóng ha, nhưng quán bánh giò nóng đó lại đối diện với 1 quầy bày đồ xiên bẩn khá sạch sẽ lại còn có cả ngô khoai nướng nữa, Thục Linh của chúng ta đã thèm nhỏ dãi rồi nhưng năn nỉ mãi mà anh không đồng ý, ăn xiên bẩn nhiều dầu mỡ lại độc hại, anh không chiều cô như thế.

Ở khách sạn mọi người đang khá ngạc nhiên tại sao anh lại mua quá nhiều bỉm đến thế, lại còn là bỉm cho trẻ sơ sinh 2 tháng tuổi nữa chứ. Chuyện cô và anh ân ái mặn nồng ở bên Hawaii không 1 ai biết hết cả, nên họ sẽ không nghĩ được anh và cô có con với nhau. 10 bịch bỉm tốt nhất trên thị trường chắc chắn là có lí do thì anh mới mua, bà Loan suy nghĩ 1 hồi rồi bấm máy gọi điện cho anh.

[Con đây ạ mẹ.]

- Hai đứa sau khi ăn trưa đã đi đâu vậy? Tại sao lại nhiều bimr như thế này?

[Dạ con mua tặng cho bé Cacao với con của Ngọc Trân nữa mẹ nên hơi nhiều 1 tí. Con đưa em đi ăn vặt sẽ về sớm, tiện con có chuyện này muốn báo cho cả nhà hay ạ.]

- Ừ con.

Mua tặng à? bà Loan cũng chẳng nghi ngờ gì hết, lấy laptop ra làm việc, nhưng còn bạn thân lâu năm của bà thì lại nghĩ khác hoàn toàn, sau khi suy luận loogic thì bà cũng cười tươi rói như con trai mình, tự nhiên chạy vào bếp nói đầu bếp làm những món bổ dưỡng như sườn non ninh súp lơ cà rốt, cá hồi sốt chanh leo và nước ép cải bó xôi riêng cho cô. Đầu bếp họ không có gì ngạc nhiên cả vì những món này đều bình thường trong khẩu phần ăn của dân Việt Nam mà. Bà Bình lén lút gọi điện thoại cho con trai mình để hỏi xem có phải con dâu bà đã có thai rồi không, anh Lâm cười khà khà rồi nói rằng phải, và chút nữa anh sẽ tuyên bố với cả nhà về điều tuyệt vời này.

[Đưa con bé về khách sạn đi con, đi ngoài đường lạnh dễ ốm đấy, có thai rồi không được uống thuốc linh tinh đâu đấy.]

- Nhưng em ấy đòi đi ăn cháo sườn sụn quẩy cơ, bọn con đi ăn bánh giò chút nữa sẽ ăn cháo.

[Muốn ăn cháo về mẹ làm, ăn ngoài đường không tốt.]

- Tuân lệnh mẹ yêu.

Anh cúp máy rồi huých vai cô nói rằng:

- Em nghe mẹ nói rồi đấy, chúng ta về thôi.

- Anh. Mua cho em 1 cây xúc xích thôi, nha.

- Ngoan, về khachs sạn anh nướng cho em, ở ngoài họ toàn chiên thôi, có nướng thì cũng nướng than hoa độc hại. Let’s go home, baby!

Thục Linh mặt chảy dài như bánh đa nướng nhưng mẹ Bình cô gọi về rồi nên phải về thôi. Ở khách sạn mấy đứa trẻ con đang chơi với nhau và Gia Bảo tỏ ra rất người lớn, chủ động nhường ô tô cho bé Cacao chơi mặc dù bé chỉ mới có 2 tháng tuổi để ngồi tô màu. Mới hơn 2 tuổi 1 chút thôi nhưng bé đã nhận biết được hết các màu vì chú Thành con trai ông Mạnh có dạy cậu bé rất nhiều, cả bà Thương mẹ cô Nhài nữa chứ, cũng mở tivi thông minh ra cho cậu xem những chương trình bổ ích trên tivi.

- Bọn con về rồi đây.

- Đi mệt không con, ngồi đây với mẹ.

Bà Bình kéo tay Thục Linh ngồi cạnh bà, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm của cô bà hỏi cô có buồn nôn hay nghén nhiều như đợt trước không, thì cô nói thật rằng ngoại trừ hồi trưa nay cô nôn ọe 1 chút thôi chứ hiện tại thì không bị nữa.

- Mẹ nghe thằng Lâm nói muốn làm thông gia với nhà thằng Hùng, đối với bố mẹ cháu nào cũng là cháu cả, con đừng áp lực quá nhé con yêu.

Thục Linh cười tươi lắm rồi gật đầu, con cái là số trời mà, hơn nữa bây giờ bác sĩ cũng không tiết lộ giới tính của thai nhi nên khó lắm. Anh lâm chiều cô quá thể đi khi tự tay nướng cả 5 cái xúc xích ở nồi chiên không dầu, còn ngô nên anh làm thêm cả sửa ngô cho cô với mấy bà mẹ trẻ có con nhỏ.

- Baba..ba...

- Bảo à lại đây với ba nào.

Anh Lâm cúi xuống xoa đầu Gia Bảo, Bảo có đưa mô hình của xe tăng và quyển vở tập tô cho anh xem, ngoại trử việc tô màu còn lem ra ngoài thì mô hình mà cậu bé lắp rất đẹp và tô cũng đúng màu nữa.

- Bảo giỏi lắm, muốn ba thưởng gì nào?

Gia Bảo bập bẹ nói rằng mình muốn được đi chơi xe tăng, mà xe tăng thì ở Hà Nội chỉ có ở bảo tàng phòng không không quân mà thôi, ok anh chiều được. Anh hứa với Bảo rằng sáng ngày mai sẽ đưa Bảo cùng Thục Linh, cùng với một vài người nữa, tất nhiên sẽ có cả trẻ con đi cùng rồi, tới đó sẽ được chụp ảnh và ăn vặt thỏa thích

- Con yêu ba!

- Thơm ba cái nào.

Bảo thơm anh 2 cái thật kêu ở 2 bên má, anh hỏi Gia Bảo rằng cậu bé có muốn em không, Gia Bảo suy nghĩ 1 hồi lâu rồi đưa tay chỉ vào mình và nói rằng cậu bé sẽ làm anh nữa phải không? Trọng Lâm gật đầu, Gia Bảo nói rằng cậu muốn có em trai, em trai thì sẽ cùng cậu bé chơi ô tô và xếp hình, chứ bé Cacao con gái chú Minh Hùng toàn đáp ô tô đi thôi chẳng chơi gì hết.

- Giỏi lắm nhé. Cho con này.

- Ba cho con thêm đi.

- Con cho anh Đức phải không?

Gia Bảo lắc đầu, cậu bé nói mang cho cô Linh, nghe cô Linh than vãn với bà nội rằng cô thèm xúc xích mà ba Lâm không mua.

- Không phải ba không mua, nhưng những món ăn vặt đó không tốt cho cô Linh, sẽ khiến cô bị đau bụng Bảo hiểu không?

- Có… có phải cô Ninh ( Linh) sẽ bị đau bụng giống mẹ Trân không ạ?

- Còn hơn như vậy nữa con à.

Gia Bảo suy nghĩ 1 hồi lâu rồi đưa lại cây xúc xích cho bố mình và nói rằng vậy cậu bé sẽ không đưa cho cô Linh đâu, cô Linh ăn vào sẽ bị đau bụng. Đây là câu nói của 1 đứa bé 2 tuổi đó sao, thật là giỏi đấy, anh Lâm cười khà khà rồi nói rằng hôm nay cô Linh vẫn sẽ được ăn xúc xích nhưng bắt đầu từ ngày mai trở đi cô sẽ không còn được ăn nữa, anh còn dặn Gia Bảo rằng thấy cô ăn xúc xích, kem hay bánh mỳ là phải tới chặn ngay lại cho anh vì đó là những món đồ không tốt cho thai nhi.

Giờ ăn đến rồi giờ ăn đến rồi, tất cả quây quần bên nhau ở bàn tiệc của khách sạn 5 sao JW Marriott để ăn tối, Trọng Lâm cùng cô đứng dậy nắm chặt lấy tay nhau và công bố chuyện vui của cả 2 người, mọi người ai nấy đều ngạc nhiên lắm, anh quá kín đáo đi khi không để lộ chút thông tin nào, Thục Linh đưa mắt nhìn về phía ông bà của mình, cô thấy lạ lắm rằng bà Hảo lại vui mừng và không quát cô như đợt cô mang thai con của Đức Trung. Bảo Kiên nói:

- Vậy là đại hỷ đại hỷ rồi, chúc mừng đại ca và cô chủ. Mọi người ơi nâng ly thôi ạ, chúc cô chủ sớm sinh quý tử…

Bố già gạt đi, sinh quý tử làm gì để mà giống y tính bố nó, con người tham vọng, nói vậy thôi chứ ông cũng muốn có cháu bế bồng, còn nói với Thục Linh rằng cố gắng mang thai đôi để cho 2 bên gia đình còn chia nhau ra bế cháu.

- Anh này, mang thai đôi là vất vả lắm, anh chẳng thương con bé thì thôi chứ…

- Ai bảo anh không thương, Linh à bố nói này, con mà mang thai đôi là bố thưởng gấp đôi đấy, nghe chưa?

Chưa gì cô đã thấy áp lực ngang xương rồi đấy, thôi thì cô cũng chỉ biết cười cho qua rồi cùng anh ngồi xuống ăn cơm thôi, ngài Smith vẫn còn đang ngạc nhiên tột độ nhưng rồi ngài cũng góp vui, ngài nói rằng nếu là con trai thì ngài sẽ tặng 1 chiếc Bentley màu đen còn nếu cô sinh con gái thì sẽ là màu trắng, không những vậy khi cô đủ 18 tuổi chính ngài sẽ dạy cô học lái xe ô tô, đi lại cho tiện. Anh Lâm cười khà khà, anh hôm nay không biết đã cười bao nhiêu lần rồi nữa.

- Này Lâm, đừng có nói với tôi số bỉm kia là để cho đứa bé nằm trong bụng Thục Linh nhé?

- Anh Hùng à anh ấy còn định mua cả quần áo nữa rồi đấy nhưng em gàn bởi vì chưa biết là con trai hay con gái.

Cô nói xong tất cả đều cười như phá mả, anh Lâm nôn nóng muốn có con nên đâm ra cái thai mới được 1 tuần tuổi mà anh làm như sắp 9 tháng tới nơi ấy, đòi mua quần áo ngay mới ghê.bà Bình nói luôn rằng cô sẽ ở khách sạn với ông bà và anh Lâm cho tới lúc sinh, làm cho ngài Smith không vui rồi, con gái ngài phải ở cùng ngài chứ, Trọng Lâm đã nói anh làm rể ở biệt thự lan rừng rồi cơ mà.

- Tôi không đồng ý, con bé tới đây ỏ rồi chúng tôi rất buồn.

Ông Công có nói với ngài rằng người Việt Nam có câu xuất giá tòng phu, nghĩa là con gái lấy chồng thì phải theo nhà chồng, khách sạn này là nhà của vợ chồng bố già Phong, nếu ngài muốn anh Lâm sẽ đưa cô về nhà chơi thường xuyên. Vợ chồng ngài Charles cũng muốn chăm sóc con gái nuôi của mình trong lúc bầu bì ốm nghén nên ngài Charles có đưa ra ý kiến rằng cho cô ở mỗi nơi 1 tuần, ví dụ như tuần này ở khách sạn thì tuần sau về nhà, tuần sau nữa thì tới biệt thự của vợ chồng ngài Charles bên Sơn Tây, cứ thế lặp lại cho công bằng.

Đấy, nhiều bố mẹ quá cũng khố cơ, Thục Linh bị xâu xé làm cho ông bà Minh Loan khó xử quá thể, họ bị cho ra rìa từ lúc nào chẳng hay, đấy sinh con gái ra làm chi, cô cũng bỏ bố mẹ mà đi lấy chồng thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play