Nãy giờ vẫn luôn ở ngoài quan sát, đại sư huynh dường như đã chứng kiến hết tất thảy mọi việc.
Không manh động giống như Tư Vũ, Tư Hy chỉ điềm nhiên cất bước, tiến lại về phía Trương Minh Nguyệt rồi nhìn nàng bằng ánh mắt trầm ngâm, thấm trường ý vị nói:
"Thế sự trái thường, thị phi khó lường."
"Chỉ vì một câu nói không rõ thực hư lại vội vàng kết tội sư muội của ta, thế có phải có chút không công bằng không?"
"Ta không rõ thực hư mọi chuyện thế nào. Nhưng khi nghe xong câu chuyện, tại hạ phát hiện có vài điểm vài nghi vấn, không biết vị sư muội này có tiện đứng trước mặt tất cả mọi người để giúp ta giải đáp hay không?"
Khác với bộ dạng chua ngoa như vừa rồi, Trương Minh Nguyệt lúc này bày ra vẻ mặt thẹn thùng như thiếu nữ mới biết yêu, lắp bắp nói:
"Huynh... Huynh cứ nói đi."
Tư Hy nghiêm nghị, dõng dạc hỏi:
"Thứ nhất, ngươi nói sư muội ta trộm đồ bị mẫu thân ngươi bắt được, sau đó còn thương tình nhận nuôi muội ấy. Nếu như thật lòng thương yêu, vậy tại sao còn đặt tên nàng là Đậu Thối?"
"Cái đó..." Trương Minh Nguyệt cúi đầu ấp úng như đang cố suy tư viện cớ đáp lời.
Không đợi nàng ta giải thích, đại sư huynh liền dồn dập hỏi thêm:
"Thứ hai, nếu sư muội ta ở trong phủ được cả nhà ngươi thành tâm đối đãi. Dám hỏi, tại sao muội ấy lại còn phải trộm đồ để bỏ trốn?"
Nghe những lời Tư Hy nói, mọi người lúc này mới bắt đầu ý thức được điểm sai của vấn đề.
"Phải đó, nếu như thật lòng yêu thương thì ai lại lấy cái tên Đậu Thối để đi đặt cho con mình chứ?"
"Đúng rồi, nếu như được nhận nuôi mà có người mẫu thân tốt như lời Trương Minh Nguyệt kể, cũng chẳng ai ngốc đến nỗi lại đi trộm đồ rồi bỏ trốn."
Mặt Trương Minh Nguyệt lúc này tái xanh, đứng sững giữa đấu đài không nói nên lời. Nàng ta cắn răng chịu đựng, âm trầm nhìn về phía ta rồi ra sức liếc xéo.
Tiêu Thanh Dữ nãy giờ ngồi trên quan chiến đài âm thầm quan sát mọi chuyện, tức bực không chịu được liền vỗ mạnh vào bàn trà, đứng dậy quát:
"Đủ rồi!"
"Đại lễ giao lưu không lo chuyên tâm rèn luyện lại đứng đây xì xào bàn tán, còn ra cái thể thống gì nữa?!"
"Đại sư bá thứ tội." Tư Hy một chân khuỵu gối, vội vàng chắp tay nhận tội.
Ngay lập tức, ta và hàng loạt đệ tử có mặt ở đó cũng vội vàng quỳ xuống đồng thanh hô:
"Xin đại sư bá thứ tội!"
Ta ngẩng đầu, lén lút ngước nhìn lên đài quan chiến. Đại sư bá trao cho ta một cái nhìn hằn học, như thể là chính là chủ mưu của mọi chuyện rồi hậm hực nói:
"Còn không mau trở về vị trí cũ."
"Tuân lệnh."
...
Sau khi đã ổn định xong hàng ngũ, Đại hội giao lưu kiếm tu cuối cùng cũng diễn ra.
Các đệ ngoại môn tinh thần phấn chấn, lần lượt lên đấu đài thách đấu với đệ tử nội môn.
"Hiệp đấu thứ nhất, kiếm tu ngoại môn Tống Tử Minh!"
Sau khi chủ trì đọc tên, một thiếu niên dáng vẻ tao nhã, ngoại mình không mấy nổi bật, ăn mặc phong phanh, sau lưng còn mang theo linh kiếm bước lên trên đấu đài với tư thế thong dong.
Tống Tử Minh nheo mắt nhìn quanh rồi dừng lại ngay ở trên người ta. Y nở một nụ cười ngạo nghễ, điềm nhiên cất tiếng:
"Tri Túc Thường Lạc! Ta muốn thách đấu với đồ đệ cuối cùng của Thanh Dạ tôn giả, Tri Túc Thường Lạc!"
Mọi người lúc này lại được một phen cười ầm lên.
"Cũng biết chọn đối thủ quá nhỉ?"
"Nghe nói dù đã nhập môn được ba năm, thế mà đến một linh kiếm cho riêng mình nàng ta cũng chưa từng có."
"Không phải chứ? Thanh Dạ tôn giả đến cả một linh kiếm còn tiếc phải cho nàng? Hoá ra y không xem trọng nàng ta như trong lời đồn ấy nhỉ?"
"Lời đồn gì chứ? Chiến thần của chúng ta nhất định là cảm thấy nàng ta đáng thương như chó hoang không chủ nên mới nhận làm đệ tử thôi."
"Mẹ kiếp, ngươi nói ai là chó hoang không chủ hả?" Tam sư huynh rút kiếm, tức bực đòi chĩa đánh về người vừa phát ngôn ra câu nói vừa rồi.
"Sư đệ, bình tĩnh chút." Đại sư huynh lên tiếng nhắc nhở.
Bầu không khí phút chốc rơi vào hỗn loạn, chủ trì lúc này có hơi mất kiên nhẫn, cất giọng hỏi:
"Tri Túc Thường Lạc, ngươi có chấp nhận lời thách đấu của Tống Tử Minh không?"
Ba năm nay, mặc dù linh kiếm vẫn chưa từng có cơ hội được chạm qua. Tuy nhiên, không đồng nghĩa với việc là thực lực ta vẫn không có chuyển biến gì.
Có một điều mà ta vẫn giấu không cho ai biết, đó chính là việc ta có thể dùng linh lực để hoá kiếm khí.
3 năm âm thầm tập luyện, cũng đã đến lúc ra trận thử tài!
Lần này, nhất định không thể để sư phụ vì ta mà mất mặt được!
Linh khí trong tay ta dần tụ thành linh kiếm. Chỉ đáng tiếc, kiếm còn chưa thành thì báo tử giới Tu Chân đã bắt đầu manh động.
"Mẹ kiếp, dám ỷ mạnh hiếp yếu tiểu sư muội của ông đây! Kỳ này mày tới chuyện với lão tử!"
Nói rồi, Tư Vũ ngang nhiên mang theo Hoàng kiếm của mình bay vào đầu đài, trực tiếp tấn công Tống Tử Minh.
Ta: "..."
Mọi người: "..."
Tổng Tử Minh vốn không có ý nghênh chiến, tuy nhiên dưới áp lực tấn công dồn dập của tam sư huynh, y buộc lòng phải nghiêm túc chiến đấu.
Cuồng phong nổi lên, mặt đất rung chuyển, đất đá vỡ tan.Những tiếng xoèn xoẹt giữa không trung do kiếm khí va chạm vào nhau khiến ta không khỏi cảm thấy rợn người.
Tống Tử Minh...
Thực lực của người này quả nhiên không hề đơn giản!
Nhưng nói thế nào thì nói, một linh kiếm bình thường thì sao có thể so được với Hoàng kiếm được đúc từ vàng nguyên chất trong tay Tư Vũ được?
Tỷ thí vốn hơn nhau ở sức bền, kẻ nào trụ được lâu hơn, kẻ đó thắng!
Đánh không được bao lâu, linh kiếm trong tay của Tống Tử Minh đột nhiên gãy toang. Y nhất thời rơi vào tình thế yếu hiểm.
Ngôn Tình NgượcChớp lấy thời cơ, tam sư huynh liền một tay dùng Hoàng kiếm làm mồi nhử dụ địch, tay khác giáng chưởng đánh trúng vào ngực đối phương.
Tống Tử Minh nhất thời không chú ý liền bị đánh văng ra khỏi đấu đài.
Không biết lúc ra đường, vị đệ tử ngoại môn này có xem hoàng đạo hay không...
Xui thế nào, cú chưởng của tam sư huynh nặng tay đến mức đánh y bay đến tận hồ Bát Khổ.
Lúc bình thường, xung quanh hồ Bát Khổ sẽ được rào bởi một kết giới siêu cường, người chỉ cần chạm qua liền sẽ bị dội lại.
Nhưng chẳng hiểu sao, hôm nay kết giới xung quanh hồ Bát Khổ đột nhiên biến mất, Tống Tử Minh vô tình rơi vào bên trong đáy hồ.
Không nằm ngoài dự đoán, tiếp đó là một tiếng la thất thanh truyền ra...
"Aaaaaa.... Cứu mạng!!!"
Hết chương 25