Lâm Chính Nhiên nhìn bím tóc đuôi ngựa vàng óng ánh trong tay, tóc Lỵ Lỵ tương đối mềm mượt: "Bây giờ sao?"
Giang Tuyết Lỵ ấp úng, thẹn thùng nói: "Ta... ta không nói bây giờ a, đệ khi nào muốn cũng được mà! Dù sao..." Nàng lại nghĩ tới Hà Tình, nếu lại kéo dài, có lẽ lại bị Hà Tình cướp mất, mình không thể mãi mãi mắc kẹt trong một cái hố không lối thoát.
Liền khẽ hừ một tiếng, muỗi vo ve hỏi hắn: "Bây giờ đệ không muốn sao? Chẳng lẽ đã nếm Hà Tình rồi thì không muốn lại... lại ăn ta sao?"
Lâm Chính Nhiên nhìn chằm chằm vẻ thẹn thùng đáng yêu của Lỵ Lỵ, nàng khi thẹn thùng đáng yêu hơn so với lúc nhấm nháp không chỉ một điểm nửa điểm.
Nói xong Giang Tuyết Lỵ còn sờ lên túi, nàng biết lúc này không chủ động là không được.
Đêm dài lắm mộng.
Liền từ trong túi lấy ra bao cao su rời đưa vào tay Lâm Chính Nhiên: "Ta còn mang theo cái này."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play