Cánh tiên - Tập 1

Chương 18


1 năm

trướctiếp

Bất chấp những lời lạc quan của David, một tuần rồi hai tuần trôi qua mà bố Laurel vẫn không thấy khá hơn. Laurel sống và di động như một bóng ma, gần như không nói chuyện với ai ngoại trừ cô Maddie, David và Chelsea, cô bạn thường ghé qua cửa hiệu để tán chuyện. Chelsea cũng chẳng giúp được mấy - cô ấy thường nói đùa mình chỉ là một người đứng nhìn bẩm sinh - nhưng sự bầu bạn của hai người khiến Laurel được an ủi rất nhiều. Đúng như lời David nói, anh chàng quyết tâm làm việc ở hiệu sách cho tới khi bố Laurel về nhà. Laurel cảm thấy có lỗi khi thời gian qua đi và anh chàng vẫn tiếp tục làm việc không công, nhưng trong cuộc tranh cãi này cô luôn luôn là người thua cuộc.
Vài ngày đầu họ dành các buổi chiều để trò chuyện trong khi phân loại sách và phủi bụi khỏi giá, và trong thoáng chốc Laurel sẽ quên đi chuyện về bố cô. Nhưng khoảng thời gian đó chẳng bao giờ kéo dài lâu. Bây giờ bố cô đã được chuyển đi nên cô không gặp được ông hàng ngày nữa.
Ngày đầu tiên nhận được bằng lái, David tình nguyện đóng vai tài xế đưa cô và Chelsea tới Brookings, và mặc dù Laurel đã tóm lấy dây an toàn chặt đến mức những đốt ngón tay trắng bệch cả ra và Chelsea thì thuyết giáo liên tục mỗi lần anh chàng vượt quá tốc độ, họ vẫn bị vo thành một đống.
Laurel mang đến cho bố một ôm hoa - chỉ là những bông hoa dại ở sân nhà. Cô hy vọng việc gợi nhớ đến mái ấm gia đình sẽ khiến ông nóng lòng muốn được trở về hơn. Ông vẫn rất yếu, và chỉ cố gắng mở mắt được vài phút để nói câu chào và nhận một cái ôm nhẹ nhàng. Sau đó ông lại chìm vào cơn mơ màng lãng quên của chất morphine.
Đó là lần cuối cùng Laurel thấy bố mình thức. Chẳng bao lâu sau, các bác sỹ bắt đầu cho ông dùng thuốc an thần liên tục để cho ông khỏi chịu sự đau đớn triền miên mà thậm chí morphine cũng không thể đẩy lui. Laurel thấy mừng cho bố, vì thấy bố nằm đó đang ngủ còn dễ dàng hơn. Trông ông thật thanh thản và mãn nguyện. Khi ông thức cô có thể nhận thấy những đau đớn mà ông cố gắng che giấu, và thật kinh khủng khi phải chứng kiến cảnh ông dần kiệt sức tàn hơi. Ngủ thì tốt hơn rất nhiều.
Phòng thí nghiệm đã không thể phân tách được độc chất có trong máu bố cô, nó là một thứ độc mà các bác sĩ chưa bao giờ gặp, vì lẽ đó mà không thể điều trị được. Họ đã thử mọi cách, đưa vào cơ thể ông bất cứ loại hóa chất nào họ nghĩ có thể giúp được - biến ông thành một chú chuột lang khi họ cố đảo ngược tác dụng của chất độc đó. Nhưng chẳng cách gì đem lại hiệu quả cả. Cơ thể ông ngày một yếu đi và hai hôm trước, một trong các bác sĩ đã kéo mẹ Laurel ra khỏi phòng để báo cho bà biết là dù họ sẽ tiếp tục cố gắng, nhưng nếu họ không thể lọc sạch chất độc trong máu ông thì chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi các cơ quan trong cơ thể của ông ngừng hoạt động từng thứ một.
Và chuyện đó không ngăn ông Barnes bắt đầu gọi điện thoại tới mỗi tối. Hơn một tuần liền, Laurel chỉ có thể nói rằng mẹ cô không có nhà, nhưng sau một thời gian ông ta không chấp nhận câu trả lời đó. Sau khi bị chất vấn cặn kẽ tới lần thứ hai, Laurel đã bắt đầu để máy trả lời tự động nhận tất cả các cuộc gọi, chỉ chộp vội lấy máy nếu đó là David hay Chelsea.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp