Cánh tiên - Tập 1

Chương 17


1 năm

trướctiếp

Sau giờ học ngày thứ Năm, Laurel tún lấy cái tạp dề màu xanh da trời và xuống phố hướng tới Hiệu sách của Mark, Jen, Brent và Maddie - những nhân viên của bố cô - đang phải làm thêm ca, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì cả ba người bọn họ sẽ chạm mốc bốn mươi tiếng vào thứ Sáu này mất. Laurel muốn ít nhất giúp cho Brent và Jen có một ngày được nghỉ ngơi. Cô và cô Maddie có thể xoay sở được. Maddie là nhân viên duy nhất bố Laurel giữ lại được từ người chủ trước của hiệu sách này. Maddie đã làm việc ở hiệu sách này chừn mười năm nay, và thật may là cô ấy có thể quản lý nơi này được. Nhưng không phải chuyện cửa hiệu sách khiến Laurel lo lắng. Cô đã vào phòng bố mẹ để nghe bố dặn dò vài phút và cô thực sự sốc trước vẻ ngoài của ông. Bố cô luôn luôn gầy gò, nhưng bây giờ khuôn mặt ông hõm lại và xám ngoét với hai hốc mắt sâu hoắm. Đôi môi tái nhợt và một dòng mồ hôi lấp lánh trên trán ông. Mẹ Laurel đã cố thử mọi thứ. Đắp thuốc làm từ cây oải hương và lá hương thảo trên ngực ông, trà thì cho ông uống, thêm vitamin C để tặng sức đề kháng nữa. Dường như chẳng có thứ gì hiệu quả cả. Bà đã phải cho ông uống rượu brandy về đêm để giúp ông ngủ được và nhỏ dầu bạc hà để giữ ấm, nhưng vẫn không cải thiện được gì. Bỏ cả lòng tự tôn, bà thậm chí còn thử cả một vốc đầy thuốc tân dược mà bố cô vẫn chẳng thấy khá hơn. Điều mà mọi người hy vọng chỉ là một cơn cúm ác tính giờ đã chuyển biến nghiêm trọng nhanh hơn là mẹ cô có thể để phòng.
Khi Laurel tình nguyện tới hiệu sách chiều hôm ấy để mẹ có thể ở nhà với bố, bà đã ôm cô thật chặt và thì thầm cảm ơn vào tai cô. Bố cô trông không còn là ông nữa, mà giống hình ảnh biếm hoạ ốm yếu của ông mấy ngày hôm trước. Bố cố mỉm cười và đùa theo cách ông vẫn làm - luôn luôn thế - nhưng chỉ thế thôi vẫn là quá sức đối với ông.
Một tiếng chuông vui vẻ vang lên khi Laurel mở cánh cửa hiệu sách.
Maddie nhìn lên và mỉm cười: "Laurel à? Cháu càng ngày càng xinh đẹp hơn đấy!" Cô ôm chặt lấy Laurel và Laurel nấn ná ở lại trong sự âu yếm đó, cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Maddie luôn có mùi hương như những chiếc bánh quy và gia vị, cùng với một thứ gì đó khác nữa mà Laurel khó gọi tên.
"Bố cháu thế nào rồi?" Maddie hỏi, một cánh tay vẫn vòng qua vai Laurel.
"Bố cháu trông thật khủng khiếp, cô Maddie ạ. Như là da bọc xương thôi ấy. Mẹ cháu chẳng thể giúp được gì cả. Chẳng thứ gì có tác dụng."
"Ngay cả rễ cây bài hương và cam thảo của bà cũng vô hiệu à?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp