Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, gương mặt phờ phạc, đầu tóc có chút rối, áo sơ mi mở phanh ba cúc, tưởng chừng như chỉ một ngọn gió thổi qua cũng khiến anh vì chướng mắt mà tức giận.
Loáng thoáng cũng đã gần chín giờ tối, vậy mà chút tin tức về vợ anh đều không có.
Người giúp việc trong nhà đã phải chịu cái cảnh giày vò tinh thần từ trưa đến tận bây giờ, chẳng ai dám phát ra một tiếng động nào cả.
"Reng...reng."
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Ngôn Bách Nhiên nhanh chóng bấm nghe máy.
"Thưa chủ tịch...đã tìm thấy phu nhân ạ."
Đôi mắt bỗng chốc trở nên sáng quắc, giọng anh trầm khàn nhưng cũng không kém phần gấp gáp :
"Ở đâu ?"
..._______________________...
"Cậu đừng uống nữa."
Đàm Thư Di quanh quẩn một hồi cuối cùng cũng bị Hàm Nghi kéo vào quán bar.
Cả hai người họ đã ngồi đây suốt hơn hai tiếng đồng hồ, vậy mà Hàm Nghi vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
"Ngôn Bách Nhiên tên đáng chết."
Hàm Nghi lầm bầm mắng, tay cầm rượu rót vào ly.
Mặt cô đỏ bừng, dường như đã say đến không còn biết trời trăng mây gió gì nữa.
Nhưng cũng biết sao được, có trách cũng chỉ trách Ngôn Bách Nhiên anh xui xẻo.
Khi bước vào vừa hay bắt gặp bóng lưng người thư ký đang cố sát lại chồng mình, trùng hợp thay là Ngôn Bách Nhiên còn cầm tay cô ấy.
Dù là ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ hiểu lầm.
Chỉ là Hàm Nghi cô lại không biết rằng Ngôn Bách Nhiên từ trước nay vốn không có hứng thú với phụ nữ.
Nhìn tình cảnh trước mắt Đàm Thư Di cũng chỉ biết thở dài.
Nhưng cô có nhớ rõ ràng đã gọi điện cho Mặc Thành nhờ anh ta đến giúp, vậy mà vẫn chẳng thấy người đâu.
"Hàm Nghi à.
Cậu...có phải là yêu Ngôn Bách Nhiên rồi không ?"
Câu nói vang lên như một luồng điện qua tai Hàm Nghi làm cô chợt khựng lại, đôi mắt mơ màng nhìn Đàm Thư Di đang nghiêm túc hỏi mình.
Cô chớp chớp mi, hồi lâu sau lại cười ngây dại như người mất hồn.
"Mình...yêu anh ta sao ? Không thể nào đâu !"
"Cậu đừng lừa dối bản thân mình nữa."
Hàm Nghi liền đứng dậy, đập ly xuống bàn quả quyết mặc cho giọng nói đã lè nhè không rõ ràng :
"Tên Ngôn Bách Nhiên đáng chết đó là cái thá gì để mình yêu chứ ! Bà đây sẽ đi kiếm người khác đẹp hơn, giàu hơn, cậu cứ chờ xem."
"Em định đi kiếm thằng nào, hửm ?"
Giọng nói lạnh đến âm độ phát ra thoáng chốc khiến Hàm Nghi thấy lạnh gáy, khẽ ngước mắt lên bắt gặp Đàm Thư Di mặt mũi tái mét đang nhìn mình lắc đầu lia lịa.
Lấy hết can đảm cô quay đầu ra sau.
Ngôn Bách Nhiên thật sự đang ở đây, chỉ có điều...
Hàm Nghi dụi dụi mắt cố nhìn rõ, sao trông người lại bơ phờ thế kia ?
Vẫn một thân áo sơ mi chỉnh tề, chỉ là áo vest tùy tiện vắt một bên vai, đầu tóc không được chau chuốt gọn gàng như lúc sáng, còn...
Gương mặt anh lúc này nào có khác gì diêm la sống !
Hô hấp khó khăn, tuy trời đã tối hẳn nhưng Hàm Nghi lại có cảm giác khó thở đến bức người, tưởng chừng như cái thân bé nhỏ này sắp bị chết cháy bởi ánh mắt tràn ngập sắc của người đối diện.
Cô hít vào một hơi, mạnh miệng :
"Thì...!thì kiếm thẳng khác đẹp trai hơn, giàu hơn...ưm"
Không báo trước, Ngôn Bách Nhiên bất ngờ tiến lại đoạt lấy môi cô.
Anh dùng lực rất mạnh, ẩn sâu bên trong là một sự chiếm hữu rất cuồng bạo mà cô có thể cảm nhận được ít nhất là ngay lúc này đây.
Sau một hồi dây dưa, anh rời khỏi bờ môi đã sưng tấy, trầm giọng :
"Cho em nói lại lần nữa."
Hàm Nghi lúc này đã say mèm, nên gan cũng lớn hơn rất nhiều, cô nhăn mày cau có.
"Anh có phải là bị điếc rồi không ?"
Ngôn Bách Nhiên trừng mắt, vài tia máu ẩn hiện trong đôi đồng tử đen ngòm, giọng nói rít qua kẽ răng :
"Em dám nói tôi điếc ?"
"Anh là gì mà tôi không được quyền chứ...Áa."
Lần này thì hay rồi, Ngôn Bách Nhiên trực tiếp vác cô lên vai, mặc cho Hàm Nghi không ngừng giẫy giụa.
Đàm Thư Di cũng chỉ đành lòng nhìn bạn mình từng bước bị cuỗm đi.
Ngôn Bách Nhiên lập tức thu về dáng vẻ bức người kia, anh bước đến chỗ Đàm Thư Di trước cái nhìn hoang mang của cô, nhẹ giọng :
"Đã làm phiền cô Đàm đây.
Thật ngại quá."
Nói rồi anh một mạch đi thẳng ra ngoài, để lại gương mặt thất thần chưa khỏi bàng hoàng.
"Hàm Nghi à, hôm nay xác định cậu tiêu rồi."
"Em đừng chỉ nói cô ấy."
Đàm Thư Di giật nảy, quay đầu về phía hơi thở âm ấm đang phủ trọn gương mặt mình, linh cảm mách bảo có điềm chẳng hay.
"Anh...anh sao cũng đến đây ?"
Bạch Đông Quân vuốt v e gò má ửng hồng, cánh tay hữu lực siết mạnh lấy eo thon từ phía sau, nhếch mép cười thích thú :
"Còn phải hỏi ? Dĩ nhiên là đến đưa em về."