Một đêm đã trôi qua trong tĩnh lặng, nhưng những bí ẩn vẫn chưa hề kết thúc...
Tất cả chỉ mới bắt đầu cho một chặng đường dài chông gai.
...
Tại dinh thự Lộ gia, người giúp việc phải dậy từ sáng sớm để chuẩn bị thức ăn.
"Thím Lan à, cháu nói thím chuyện này nhé." Diệp Trúc cười khẽ, vừa thái rau củ vừa quay sang trò chuyện.
Thím Lan là một người phụ nữ đã ngoài năm mươi, ở trong độ tuổi người ta bắt đầu lo sợ vì lão hóa, vậy mà bà vẫn giữ được vẻ đẹp của thời xuân sắc, những đường nét sắc sảo vẫn hiện hữu trên gương mặt phúc hậu.
Nghe Diệp Trúc úp mở như thế bà cũng không giấu được tò mò, hơi cười cười hỏi lại : "Con bé này có chuyện gì bí mật giấu ta phải không ?"
Cô bé mím môi gật đầu tỏ vẻ rất nghiêm trọng, sau đó mới bắt đầu kể : "Thật ra tiểu thư đã trở về, nhưng lại muốn giấu mọi người."
Dù bết rõ điều sắp nói có lẽ sẽ gây bất ngờ nhưng hoàn toàn vượt khỏi tầm dự đoán của thím Lan.
Chuyện tiểu thư Lộ gia đã mấy hôm không trở về nhà, có người giúp việc còn đồn rằng là do cô ấy bị bắt cóc, cũng có người nói là cô bỏ nhà đi, mọi người sau lưng luôn bàn tán truyền tai nhau, nhưng tuyệt nhiên lại không dám nói trước mặt Đàm Thư Di.
Nét mặt người phụ nữ thoáng biến sắc, cũng không biết là do chột dạ hay thật sự chỉ là tò mò.
"Cháu nói thật sao?" Thím Lan như không tin liền hỏi lại đến hai lần.
Để ngầm khẳng định cho lời nói của mình, Diệp Trúc gật đầu liên tục, rồi nói tiếp : "Thật mà thím.
Hôm qua tiểu thư vừa gọi cháu lên phòng, có dặn không được nói cho nhiều người biết.
Thím là chỗ thân thiết nên cháu thật tình kể, vì chúng ta là thật sự lo lắng cho chị ấy."
Đối diện với lời lẽ chắc chắn này thì còn gì phải nghi ngờ hơn nữa, nhưng trái lại với vẻ mặt yên tâm thì ở bà lại lộ ra một thái độ gì đó rất lạ lùng, đến nụ cười cũng gượng đi chín phần.
Độ khoảng gần một tiếng sau, Đàm Thư Di nhìn những người phụ bếp lần lượt dọn thức ăn lên liền lên tiếng hỏi : "Hình như phụ bếp hôm nay thiếu hai người thì phải."
Những người phụ bếp còn lại bắt đầu lúng túng, cô gái câm thì lại không thể nói, còn một trong hai chị em sinh đôi mắc hội chứng sợ giao tiếp với người ngoài nên cũng nấn ná.
Mãi một lúc sau mới nghe giọng nói phát ra : "Dạ em gái tôi Trần Yến bị bệnh dị ứng ngoài da, sợ...sợ lây nên hôm nay con bé đắp chăn nằm ở khu nghỉ ngơi dành cho người làm ạ"
Người còn lại dĩ nhiên không cần nói cũng biết đó là ai.
Đàm Thư Di gật gù, lại nhìn chăm chăm vào một trong hai chị em song sinh, đoạn hỏi : "Cô tên gì ?"
Cô gái bất ngờ bị hỏi tên có phần bối rối, bắt đầu ấp úng : "Dạ...dạ tên Trần Ngọc ạ."
Sau đó Đàm Thư Di tiếp tục dùng xong bữa sáng, không quên cho người đến khu nghỉ ngơi kiểm tra xem Trần Yến có thực sự đang ở đó hay không.
Khi đã xác nhận, người đó báo với cô rằng quả thật Trần Yến đang bị bệnh lây ngoài da mà không thể làm việc.
Theo kế hoạch sắp xếp từ trước, cô bí mật sai người đi tìm thím Lan, còn mình ung dung trở về phòng báo kết quả với Hàm Nghi.
[...]
Trong một khu phố sầm uất cách đó không xa...
Nơi này có thể được coi là "trung tâm mua sắm" vì tất cả mọi thứ đều có đủ, các cửa hàng tấp nập người ra vào, từ quán ăn đến tiệm quần áo, cửa hàng bán nội thất, gia dụng,...
Trong đám đông, một thân ảnh kỳ bí xuất hiện...
Cả người khoác một chiếc áo măng tô màu nâu sữa, mũ áo và khẩu trang trùm kín mặt, từ phía sau có thể dễ dàng nhận ra đây là một người phụ nữ, dĩ nhiên mục đích đến đây không phải để mua đồ.
Đi lướt qua đám đông, ả bắt taxi sau đó liền vội vã leo lên xe đọc địa chỉ, liên tục hối bác tài chạy nhanh.
Chiếc taxi ra khỏi khu phố, nhưng dần lại đi đến con đường quen thuộc, người phụ nữ vì đang vội nên có phần bất mãn : "Nhầm đường rồi, ông mau quay đầu lại, phía bên kia mới đúng."
Tài nhìn vào gương mặt đang tức tối phía sau chỉ nhếch môi cười gian tà, giọng nói u ám đến đáng sợ : "Không nhầm đâu."
Vừa dứt lời, chiếc xe dừng lại, từ bên ngoài bỗng có một kẻ lạ mặt mở cửa đánh thuốc mê người phụ nữ.
"Được rồi, xe có thể chạy" Người phía sau nhanh chóng chui vào trong, ra hiệu với tài xế.
Gần nửa tiếng sau...
Người phụ nữ được đưa đến căn phòng kín trong tình trạng bị trói hai tay sau ghế, miệng bịt kín bằng vải, mắt quấn một dải băng cột lại phía sau đầu.
Sau khi thoát khỏi tác dụng của thuốc mê, ả liền không chịu được bắt đầu vùng vẫy : "Ưm...ưm"
"Cởi tấm vải che mắt ra." Một giọng nói cất lên ra lệnh.
Người phụ nữ nghe thấy chất giọng quen thuộc này bắt đầu trở nên lúng túng, bỗng dưng không rét mà run.
Trong lúc đang cố lục lại ký ức cũng là khi tấm vải bịt mắt được tháo xuống.
Gương mặt thiếu nữ dần hiện lên rõ rệt trong tầm mắt của ả.
Phải rồi, đây chính là cô gái bị giết ở khách sạn hôm đó, là con gái của Lộ Hùng.
Hàm Nghi ngồi ở chiếc ghế đối diện, ánh mắt lạnh đến thấu xương, tưởng chừng như chỉ một cái nhìn cũng đủ để giết người.
"Tôi đoán không sai mà, người đã đặt phòng 502 chính là cô, Trần Yến."