Mấy năm nay, đường lớn ra vào thôn đổi từ xi măng thì nhựa đường. Nhưng trong thôn, đường ruộng bằng bùn đất vẫn giữ như cũ; lúc trời nắng, chân bước lên cỏ để đi còn tính là thoải mái; nếu gặp phải ngày mưa, chỉ cần đi ra ngoài một chuyến thì giày dép lẫn ống quần đều dính phải nước bùn.
Lúc Tề Dạ vừa đến, một đôi bàn chân tinh xảo lại quý giá dù cho có ra sao cũng không chịu chạm xuống đất; vốn được gã luôn đi theo người cõng cậu vào viện điều dưỡng. Tang Đào còn nhớ rõ lúc ấy suốt ngày nghe người ta đồn: viện điều dưỡng có bệnh nhân mới tới hình như mắc phải bệnh nặng lắm, nhưng bộ dạng đúng thật là rất đẹp đẽ.
Mấy bà thím lẫn bà cô lớn tuổi còn bày ra vẻ mặt rất chi là tiếc hận, cảm thán đứa nhỏ lớn lên đẹp đẽ như vậy lại không thể đi đường được.
Khi lần đầu tiên Tề Dạ đi theo Tang Đào ra cửa, hai bàn chân hận không thể chi chỉa mỗi một cái mũi chân chạm đất mà thôi; còn muốn túm lấy tay áo của Tang Đào không cho phép Tang Đào đi quá nhanh. Cả khuông mặt anh tuấn xinh đẹp nổi bật của cậu đều nhăn nhó, thật sự tin tưởng lại lo sợ đống bùn đất này sắp sửa ăn sạch cậu luôn vậy.
Tang Đào bất đắc dĩ lại buồn cười, kiên nhẫn chờ đến lúc cậu thích ứng, dùng giọng điệu nhỏ nhẹ hệt như đang dỗ dành đứa con nít mà nói:
“Đi thôi, dẫm lên đi rất thoải mái, mềm hơn cả sàn nhà cậu luôn đó.”
Lại nói tiếp: “Phong cảnh bên ngoài không tệ, ra ngoài hít thở không khí trong lành sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Tề Dạ thấy thứ gì mới lạ vừa tò mò lại sợ sệt, biểu tình nho nhỏ này chọc đến Tang Đào trực tiếp vui vẻ. Thế là, Tang Đào đến một câu vui đùa cũng chưa từng nói qua với ai cả, lại bắt lấy một con sâu đi trêu ghẹo cậu; đúng thật là vị thiếu gia nhỏ vốn có diện mạo xinh đẹp này rất là thú vị.
Hiện giờ, Tề Dạ đi đến đâu cũng được, cậu cũng đã dạo chơi khắp mọi nơi chốn trong thôn này, còn có ngưới lấy chuyện cõng đi vào lúc ấy ra trêu ghẹo cậu.
******
Tang Đào vội vàng bận bịu trên đồng ruộng cả ngày. Còn Tề Dạ lại cứ ngồi chễm chệ trên bờ ruộng xem anh cả ngày. Đến lúc về, Tang Đào mệt lả cả người đến không thèm để ý đến cậu, tự lo mình đi thẳng về phía trước bỏ mặc người này.
Tề Dạ cũng không muốn đi tìm xui xẻo, mười phần ngoan ngoãn chỉ biết đi lẽo đẽo theo sau lưng Tang Đào. Rất nhanh, ngay khi đến nhà Tang Đào, rốt cuộc Tang Đào không nhịn nổi xoay người hỏi:
-Cậu đi theo tôi làm gì?
Tề Dạ đáp đến đương nhiên:
-Về nhà nha.
Hôm nay, bận cả một ngày, cả người đều đầm đìa mồ hôi, chảy xuống làm ướt đẫm nơi khó mở miệng nói ở phía sau, vừa đau lại ngứa rất là khó chịu, liền lười cãi cọ với Tề Dạ.
Đây là lần đầu tiên Tề Dạ đến nhà Tang Đào. Căn nhà được xây dựng từ đất đá cũ kĩ đã qua vài năm, mái hiên treo vài thứ gì đó khô quắc mà Tề Dạ không nhìn ra nổi, đấy là một sân vườn nhỏ tao nhã lại lịch sự tản ra hơi thở cuộc sống ở khắp mọi nơi.
Giống hệt với con người Tang Đào vậy: trầm ổn, an tĩnh, dễ dàng thích ứng trong mọi hoàn cảnh lại có chút nghiêm túc. Tề Dạ đều rất là thích.
Tang Đào mở cửa cũng không đóng lại cứ mặc cho Tề Dạ đi vào. Tề Dạ bận cúi đầu ngửa ót nhanh chân ngó nghiêng nhìn ngắm bên trong. Đồ đạc trong nhà vốn không nhiều; trên tường chỉ treo ảnh chụp con gái và một vài tấm giấy khen, còn là đủ loại tranh nguệch ngoạc do con gái vẽ vời. Trong nhà, vật dụng gia đình đã có chút cũ kĩ lại rất sạch sẽ.
Tang Đào vừa vào cửa cũng không chào đón cậu; phía sau của anh rất khó chịu, chỉ muốn mau mau tắm rửa một trận thay một bộ đồ khác, thế nên cứ lấy quần áo sạch theo liền đi vào phòng tắm.
Tề Dạ liền tò mò xem xét khắp nơi, còn mở tủ lạnh nhỏ trong bếp kiếm vài thứ còn sót lại có thể ăn liền với nước sôi để nguội, cứ vậy mà nuốt xuống bụng.
Tang Đào nghĩ ngợi, vẫn nên mặc một thân quần áo chỉnh tề ra ngoài; phía sau của anh giống như có chút nhiễm trùng, dù có rửa ráy ra sao cũng vẫn đều luôn khó chịu.
Vừa bước ra ngoài phòng khách nhìn thấy Tề Dạ, ngay tức khắc dâng lên cảm giác ‘mệt tim’ khó nói nên lời; anh nói:
-Cậu mau mau quay về đi, tôi muốn nghỉ ngơi.
Tề Dạ đi qua ôm lấy cánh tay Tang Đào, cười hì hì nói:
Tang Đào liếc mắt nhìn cậu một cái, chỉ cảm thấy gương mặt xinh đẹp lúc trước luôn làm cho mình khó có thể từ chối yêu cầu của chủ nhân nó thì bây giờ cứ nhìn sao vẫn cứ thấy không thoải mái nổi; phía sau đau rát âm ỉ đến giờ luôn ở bất kì lúc nào cũng đang nhắc nhở: người ở trước mặt này đã làm ra ‘cái chuyện tốt’ gì đối với anh.
Nhưng dù cho ngay cả là vậy, thì với bản tính hiền lành nhất quán của Tang Đào vẫn không biết nên phải nổi giận thế nào với Tề Dạ như cũ; anh chỉ đành tự lắc cánh tay lay lỏng bàn tay của Tề Dạ trượt xuống dưới, xoa xoa mi tâm giữa mày mình, giọng điệu cực kì mệt mỏi:
-Đừng quậy phá nữa Tề Dạ, mau quay về đi, hôm nay tôi thật sự quá mệt mỏi rồi.
Tề Dạ đờ đẫn đứng lặng ở một bên, không làm ra động tác nào khác. Mà Tang Đào đã xoay người đi về phòng ngủ. Tề Dạ cứ ngây ngốc ngồi trên sô pha nhỏ ở ngoài này, nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ đến nửa đêm, đến nửa đêm sau thì co người nằm ngủ trên sô pha nhỏ; do sô pha quá nhỏ, đôi chân dài của cậu làm sao cũng thể duỗi thẳng ra được, chỉ đành gấp đầu gối đặt khuỷu chân dẫm trên mặt đất.
Sáng hôm sau, Tề Dạ bò dậy từ sàn nhà; cậu ngồi thẫn thờ trên sàn nhà một chốc, tự giễu thầm nghĩ: Tề Dạ-cậu sống hai mươi hai năm nay, làm sao cũng không ngờ tới sẽ có một ngày thức dậy từ sàn nhà như thế này.
Tang Đào vẫn chưa rời giường; nhưng hôm nay không phải là ngày đi rước Tang Nhụy sao?
Ngay lập tức, Tề Dạ mới kịp nhận ra có điều không ổn; cậu không chút do dựu liền trực tiếp mở cửa phòng ngủ ra. Tang Đào đang cuộn người trong chăn, cả khuôn mặt túa đầy mồ hôi bị vây trong mặt vải chăn mềm mại lại trắng bệch do bị giặt giũ quá nhiều lần, nhìn qua rất là không khỏe.
*
Tề Dạ toát lên vẻ mặt lo lắng đưng ở bên cạnh chờ bác sĩ khám cho Tang Đào lại treo bình nước biển lên nhiễu xuống từng chút, tiếp theo lại bận trước vội sau lau mặt đút nước uống cho người ta, còn phải khổ cực lật người Tang Đào qua để bôi thuốc cho người ta.
Phía sau của Tang Đào đỏ tươi, sưng đến phồng rộp lên, chỉ vừa chạm phải một cái thì Tang Đào lập tức phát ra một tiếng ‘hừ’. Rốt cuộc, Tề Dạ cũng tự vấn lương tâm, tự trách mình đúng thật là rất quá đáng, vốn không nên thả Tang Đào đi ra ngoài!
Chờ đến khi truyền hết giọt cuối cùng xong rồi, rốt cuộc Tang Đào cũng tỉnh lại. Tề Dạ thò đầu lại gần vội vàng hỏi:
Tang Đào hình như vẫn còn chưa tỉnh táo lắm, mở miệng hỏi:
-Mấy giờ rồi?
Tề Dạ la to:
-Mới qua giờ chiều chút đỉnh, em làm tôi sợ muốn chết!
Tang Đào vừa than thở liền định lết người dậy.
-Sao lại trễ vậy rồi? Tôi còn muốn đi rước Nhụy Nhụy.
Tề Dạ đè anh nằm lại trên giường, nói:
-Đói bụng chưa? Khát không?
Hỏi xong lại cúi đầu, cả khuôn mặt trắng nõn hồng hồng lên, hỏi tiếp:
-Chỗ đó… chỗ đó còn đau không?
Tang Đào không biết cậu ta đây là muốn diễn cái trò mới gì, chỉ nói:
-Đừng quậy, để tôi dậy, tôi còn muốn đi rước Nhụy Nhụy.
Tề Dạ nóng nảy to tiếng nói:
-Em là người lớn đến chừng này rồi, sinh bệnh cũng không biết là cần phải nghỉ ngơi tốt thì mới khỏe lại hay sao hả? Ăn cơm trước đi, tôi đi rước Nhụy Nhụy giúp em là được chứ gì!
Thân thể của Tang Đào vốn rất khỏe mạnh, rất ít khi nào sinh bênh, có sinh bệnh đi nữa tự mình uống thuốc một hai ngày qua đi cũng sẽ khỏi; cha mẹ anh qua đời sớm, mười mấy tuổi đến nay đều luôn sống một mình; cứ qua nhiều năm đến giờ vẫn là lần đầu tiên có người nói lời lo lắng cho anh như vậy.
Tuy giọng điệu của Tề Dạ đúng thật là không tốt, nhưng trong lúc phút chốc lại làm cho Tang Đào cảm thấy ấm áp lại quái dị.
Tang Đào bị đè xuống bắt nằm yên ở trên giường. Trong nhà cửa phòng vẫn mở toang, từ chỗ này anh vẫn có thể nghe thấy âm thanh va chạm đổ vỡ chén tô to tiếng vang đến từ Tề Dạ bên ngoài; nhớ tới đến bùn đất mà vị thiếu gia nhỏ này còn chưa từng dẫm qua lần nào, thì hẳn là cũng chưa từng biết nấu cơm ra sao rồi.
Tên nhóc con này đúng thật là khó hiểu nổi mà, cứ nhất quyết một hai phải ở lì chỗ này của anh lăn lộn để làm cái gì chứ?
Tang Đào cảm thấy mình cứ không chịu đi ra xem một cái, thì chắc hẳn là ở trong bếp chẳng còn chén tô gì mất; anh đang định nâng người đứng dậy, liền nghe thấy Tề Dạo gọi điện thoại kêu ai đó lại đây nấu cháo; Tang Đào cười cười, lại nằm lại giường.
******
Trường Tang Nhụy học là trường tiểu học tốt nhất thành phố. Ở phương diện học hành của đứa nhỏ, thì Tang Đào đúng là không tiếc tay tiêu tiền; hầu như là bất kì bộ môn nào gây hứng thú với Tang Nhụy thì ngay lập tức Tang Đào đều sẽ để cho cô bé trải nghiệm thử.
Khi Tề Dạ tới, đúng lúc vừa kịp giờ tan học của khối tiểu học; cậu dừng xe bên cổng trường tiểu học, đây lại là một chiếc siêu xe nên khá là nổi bật dễ thấy được; huống gì đứng dựa vào cửa xe còn là một người đàn ông lớn lên khá là đẹp đẽ sáng chói, vóc người cao ráo gần một mét chín.
Tang Nhụy liếc mắt một cái liền thấy Tề Dạ; cô bé chào tạm biệt bạn cùng lớp lập tức chạy đến.
“Anh trai, sao anh lại ở đây nha? Baba đâu, sao lại còn chưa đến rước bé ạ?”
Vốn dĩ đám bạn cùng lớp đang nhìn chăm chăm vào Tề Dạ lại thấy Tang Nhụy nói chuyện với người này, đều tò mò nhích lại gần.
“Tang Nhụy, đây là anh trai của cậu hẻ? Đẹp trai quá hà!”
Tề Dạ khom lưng cầm lấy cái cặp sạch cho cô bé, lại đầu con bé đáp:
“Hôm nay baba có việc, nên đặc biệt dặn anh tới rước bé về nhà, đi thôi.”
Tang Nhụy lại nói vài câu với bạn cùng lớp, liền theo Tề Dạ đi mất.
Suốt cả dọ đường về, Tang Nhụy luôn ríu rít nói chuyện không dứt, gần như là Tề Dạ hoàn toàn không chen nổi một lời nào. Lần trước Tang Nhụy được nghỉ đã chơi đùa cả một ngày với Tề Dạ, tính nết của cô bé con này không hề giống xíu nào với baba nhà con bé cả, đặc biệt hướng ngoại, đặc biệt thích Tề Dạ.
Lại nhớ đến, dáng vẻ lẫn tính nết này là di truyền từ mẹ ruột đi; Tề Dạ nhớ lại mẹ ruột của Tang Nhụy, đó chính là một ả đàn bà đã từng có quan hệ thân mật với Tang Đào, thậm chí còn là một mối quan hệ được pháp luật công nhận trên giấy tờ bằng cái gọi là giấy kết hôn; trong lòng cậu liền hận đến ngứa răng.
Tề Dạ có từng nghe người ta kể qua ả đàn bà kia, nghe đâu từ khi ở bên nhau với Tang Đào, trước nay chưa từng thấy cãi cọ, nhưng Tang Nhụy sinh ra không bao lâu, liền li hôn với Tang Đào, bỏ rơi con gái rời khỏi thôn. Chưa từng quay về thăm nom Tang Nhụy. Đến nỗi li hôn là tại vì sao, dân trong thôn cũng hoàn toàn không biết.
Tề Dạ không thể Tang Đào, càng không thể đi mở miệng hỏi một cô bé con mới chỉ tám tuổi được, chỉ đành ngồi gãi tai phủng má hờn dỗi khó chịu một mình.
******
Có lẽ là thường ngày là người ít bị bệnh, cho nên một khi sinh bệnh thì giống như là bệnh tật cả đời đều ùn ùn ập đến.
Tang Đào bị bệnh nằm mấy ngày vẫn chưa thấy khỏe hơn chút nào, cứ bệnh tật kéo dài lê thê đến hết cả kì nghỉ của Tang Nhụy, lại làm phiền Tề Dạ đưa Tang Nhụy về trường học.
Ba ngày này, Tề Dạ không hề rời đi làm gì khác; bỗng chốc thay đổi hoàn toàn không còn giả bộ sắc mặt ốm yếu hoặc là ác độc ích kỉ như trước nữa, vẫn luôn giữ dáng vẻ vụng về lại kiên nhẫn chăm sóc tỉ mỉ cho Tang Đào.
Chỉ là đến buổi tối cứ ương bướng nhất quyết một hai phải bò lên trên giường Tang Đào, ôm người vào trong ngực mà ngủ. Tang Đào uống thuốc xong lại buồn ngủ mê mang, cũng lười so đo với cây đồ vật kia cứ đâm lên trên mông mình.
Ngày thứ tư, Tang Đào đã cảm thấy đỡ hơn nhiều, dần khỏe lại hơn phân nửa; anh nghĩ ngợi, vẫn là quyết định hầm chân heo cho vị thiếu gia nhỏ ăn đi; thế nên nhân lúc Tề Dạ vẫn còn ngủ say liền bò dậy đi ra ngoài mua đồ ăn.
Mấy ngày nay, Tề Dạ chỉ có thể xem lại ôm ấp lại không thể ăn người, lại lo Tang Đào cứ bệnh mãi mà vẫn chưa thấy khỏe lại; mấy ngày đều không nghỉ ngơi đàng hoàng, cho nên lúc đã chìm vào giấc ngủ thì đúng thật là ngủ say như chết cũng tự nhiên không hề phát giác ra Tang Đào đã rời giường tự lúc nào.
Vừa tỉnh dậy, duỗi cánh tay ra, mò đến nửa bên giường bên cạnh, sờ soạng thấy lạnh tanh đến cả chút hơi ấm sót lại cũng không hề có; cậu hung tợn hé miệng gọi tên Tang Đào:
-Tang Đào!
Lại nhanh nhạy bật người dậy đứng lên chạy vội ra bắt người lại.
Tang Đào mua đầy đủ củ sen và chân heo, xách theo bịch đồ ăn đang đi trên đường, mới vừa quẹo liền gặp phải thím Lý; thím Lý đầy mặt áy náy nói mấy lời nhận lỗi về mình nghĩ đều do bà hại Tang Đào mới sinh bệnh.
Tang Đào nói: “Nào có, đúng lúc ngã bệnh một trận thôi mà.”
Thím Lý lại kêu: “Tới nhà thím đi, thím nấu bữa cơm cho con ăn, bồi bổ cho khỏe lại hen.”
Tang Đào giơ lên bịch đồ trên tay, nói: “Được rồi ạ, giờ con khỏe re rồi ạ, đang đi về nhà định bồi bổ cho mình đây này.”
Thím Lý hiện lên vẻ mặt đau lòng nhìn anh lại nói: “Con nhìn con xem, tuổi tác không nhỏ rồi, nên suy xét coi lại việc kết hôn cả đời đi, Nhụy Nhụy cũng phải lớn lên mà? Cứ đến lúc bệnh hoạn rồi ai đâu chăm sóc cho đây.”
Tang Đào liền cười đáp: “Này còn không phải lại là do chưa tìm được ai thích hợp sao? Có Nhụy Nhụy là đủ rồi.”
Thím Lý kéo tay anh lại khuyên nhủ: “Giờ con còn trẻ, biết gì chứ, toàn bộ phụ nữ ở nơi này đều rời đi càng ngày càng xa, không có mấy khi quay về nhà, cho nên mới nói con nên tìm người nào đó chăm lo cho thân thể mình lúc về già đi đúng không?”
Tang Đào đang vội về nhà, lại không giỏi nói lời từ chối người khác: “Thím nói đều đúng ạ.”
Thím Lý vừa nghe liền hứng thú vui vẻ nói: “Vậy xem như là đồng ý hen, thím đây đi lòng vòng lưu ý giúp con, nhất định sẽ tìm được người thích hợp cho con nghen.”
Tang Đào cảm ơn thím Lý, xách theo bịch đồ ăn đi vào trong sân nhà; anh bệnh nặng mới khỏi, vừa thổi qua một cơn gió lướt qua người chỉ cảm thấy thoải mái cực kì, nhịn không được nhắm mắt lại hít sâu một luồng không khí tươi mát vào trong lồng ngực mình.
Không đi được hai bước lập tức trực tiếp đụng phải người khác; anh mở miệng xin lỗi người kia trước, ngay trong phút chốc ôm chầm lấy anh vào trong lòng ngực, giọng điệu phẫn nộ nghe qua có chút sai sai:
-Sao đây? Tang Đào, bị tôi chịch qua rồi vẫn còn muốn tìm đàn bà để tái hôn hả?
Trong lòng Tề Dạ nghẹn khuất; đúng thật là cậu không ngờ nổi chuyện ban đầu vẫn còn chưa được làm rõ ràng, lúc này lại bị khen ngược lại, người mà mình khổ cực lắm mới nâng niu được ở trong lòng bàn tay, còn muốn tìm một ả đàn bà khác ở cạnh làm mình ngột ngạt chết sao! Đúng là không biết liêm sỉ!
******
Lúc đó, ở trong phòng của viện điều dưỡng, gã vệ sĩ riêng của Tề Dạ sinh bệnh xin nghỉ về nhà kia, vốn đang đắp chăn kín mít nằm yên trên giường của Tề Dạ, lấy tay che miệng, nhéo giọng giả tiếng Tề Dạ, nói với hộ lí tới kiểm tra: “Không sao đâu, ngủ tiếp một lát nữa liền đỡ thôi.”
Hộ lí chưa gặp qua Tề Dạ dễ tính đến thế, cho nên ăn vạ lớn gan nói chuyện thêm vài câu.
Gã vệ sĩ tội nghiệp rít gào trong lòng: ‘Ông chủ ới, nếu ngài lại còn chưa quay về thì đến lúc đó cũng chỉ đành nhặt xác giúp tôi thôi hà!!’
******
“Anh đây kêu em là Tiểu Dạ được chứ?”
Tang Đào nhìn cậu trai ốm yếu đang ưu nhã ăn đồ, nén không nổi sự đau lòng.
Cậu trai nâng mặt lên, tầm mắt thẳng tắp đâm đến, ngã vào trong mắt Tang Đào; cậu lấy khăn giấy qua thong thả lại nhã nhặn lau chùi đôi môi mình.
Tang Đào nhìn khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ động lòng người, trong lòng lại nảy lên cảm xúc vui sướng không rõ lại chưa từng có trước giờ; anh dời ánh mắt đi, trên mặt có chút nóng lên, đôi tay không tự giác lại xoắn lấy nhau.
“Anh đây… anh đây không kêu em như vậy nữa.”
Bỗng dưng, cậu trai khẽ cười một tiếng, cậu khen:
“Anh Đào, ăn rất ngon,”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT