Hôn Anh

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Sau khi giao thông ở thôn Tề Nhai được thông thuận, kinh tế phát triển ngày càng tốt hơn, sắp sửa đi theo xu hướng trở thành một khu trấn nhỏ. Vì bên kia bờ sông đã được khai phá nên dân trong thôn đều được điều kiện khấm khá, dần dà tìm được cả kế sinh nhai cũng càng tốt hơn, theo đó cuộc sống lại tốt thêm.

Có lẽ là dân nơi này được núi sông nuôi nấng nên người, nên dù cho có khấm khá đi lên, nhưng thôn vẫn duy trì bản sắc dân dã lại thuần phác.

Tề Dạ ngây người ở đây hơn ba tháng; già trẻ lớn bé trong thôn đều mười phần yêu thích cậu trai xinh đẹp này; thường xuyên có người đưa một vài thứ do nhà mình tự nuôi trồng được cho cậu.

Vài dân trong thông, có nhà đều bắt đầu mở cửa kinh doanh mấy buôn bán nhỏ; có mở siêu thị nhỏ, có mở tiệm cơm nhỏ hoặc là kinh doanh một ít thứ này nọ; mỗi khi có ai đó hỏi Tang Đào tại sao lại không tự mình mở một cái cửa hàng thủ công mỹ nghệ gì đó. Chung quy, Tang Đào đều sẽ xua xua tay từ chối: “Tôi không biết làm đâu, mấy cái đồ chơi nhỏ linh tinh làm đại này sao có thể trưng trong tủ kính được.”

Người đó liền trêu ghẹo nói: “Cũng đúng, sợ là vườn trái cây sau núi cũng đủ làm cho anh bận lắm rồi.”

Ngay cả như vậy, trong thôn vẫn còn giữ tập tục gieo lúa và trồng rau. Thửa ruộng của Tang Đào đều trồng đủ loại cây ăn quả; miếng đất nhỏ trước nhà chỉ gieo xuống một vài loại rau màu; vào ngày thu hoạch, sẽ hội họp cùng dân trong thôn thường kì đi phụ giúp nhau.

Từ sau khi nhận chăm sóc Tề Dạ thì nhịp sống này vẫn không hề thay đổi. Anh hỏi Tề Dạ là sau khi làm xong hết có thời gian rảnh thì có thể đi hay không; Tề Dạ nghiêng đầu tỏ vẻ tò mò, nói: “Được mà, em cũng đi theo chỉ ngồi ở một bên xem được không? Em còn chưa thấy qua lần nào đâu.”

Thế là, về sau mỗi lúc Tang Đào bận tay bận chân trên đồng ruộng, thì trên bờ ruộng liền sẽ đặt một chiếc ghế dựa, luôn có một cậu trai xinh đẹp đội mũ che nắng ngồi ở trên đó, cậu thong thả lại thoải mái buông hai chân chấm đất giao chéo với nhau, thấy không rõ mặt cậu, nhưng vóc người mảnh dẻ lại cao ráo kia cũng đủ thu hút người khác rồi, thế mà lại phối với cảnh đồng ruộng này lại hài khòa khó tả.

Mỗi lần Tang Đào ngẩng đầu lau mồ hôi đi, luôn dễ dàng thấy được Tề Dạ lật vành nón lên lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh nhìn về phía anh. Tang Đào lo cậu buồn chán, thỉnh thoảng sẽ đi qua đó, cứ trực tiếp ngồi xuống đất bờ ruộng cạnh chân cậu nói chuyện phiếm vài câu với cậu; những người còn lại cũng thường xuyên sẽ nói chọt vào mấy câu.

Dân trong thôn đều thích Tề Dạ, lớn lên đẹp đẽ, tuy ít nói, nhưng luôn mỉm cười, càng quan trọng hơn là lại ở chung rất tốt với Tang Đào.

Mỗi khi Tang Đào ngồi cạnh chân Tề Dạ, Tề Dạ chỉ cần hơi cúi thấp đầu là đã có thể nhìn thấy bộ ngực của anh do nóng nực mà tùy tiện kéo trễ cổ áo xuống, quầng vú đậm màu chính giữ đó còn có thứ đồ hồng nhạt gì đó như ẩn như hiện quyến rũ cực kì. Tang Đào lại không biết gì lại còn cứ dính sát lấy cậu để nói chuyện; nếu mà hai cánh môi dày chắc nịch lại đầy đặn đang mấp máy kia có thể thốt ra tiếng rên rỉ này nọ, thì hẳn là còn dễ nghe hơn nhiều; cái mông to luôn lắc lư suốt buổi sáng giờ này đang ở ngay bên chân cậu…

Tề Dạ chỉ đành yên lặng túm lấy mũ che nắng cởi xuống, che khuất nơi giữa hai chân mình; cậu tùy tay bắt lấy một nhúm tóc cào cào có chút bực bội, lại còn phải tỏ vẻ nhẹ nhàng như mây gió mà đáp lời với Tang Đào.

Ngặt nỗi, xui xẻo thay Tang Đào lại vẫn chưa biết gì lại đứng lên, đi đến trước mặt cậu lấy ra khăn tay không biết đã cất ở đâu, lau mồ hôi cho cậu, còn nói: “Khăn sạch, là để dành dùng riêng cho em.”

Nghịch sáng, Tề Dạ nheo mắt lại dõi theo mồ hôi nhiễu nhão trên da thịt của Tang Đào; cậu hoàn toàn ngửi thấy mùi hương dâm đãng tản ra từ trên người Tang Đào, đúng thật là thiếu chịch!

Cứ như vậy mà Tề Dạ sống sờ sờ nín nhịn suốt ba tháng mới xuống tay với Tang Đào. Cậu cảm thấy mình lại không làm chút chuyện con người nên làm, thì có thể thật sự sinh bệnh mất thôi.

******

Tề Dạ lăn lộn đến hơn nửa đêm khuya khoắc, mới chịu rửa ráy sạch sẽ từ trong ra ngoài cho Tang Đào. Tang Đào vẫn còn sức nói, anh phải về nhà ngủ. Tề Dạ giận dữ đến mi tâm giữ hai chân mày trực tiếp nhảy lên thình thịch; cậu cảm thấy mình có thẻ là chưa ra đủ sức, chịch thiếu đi.

Cậu hung hăng kéo Tang Đào qua, ôm cả người vào trong ngực lập tức hôn đến choáng váng, dữ dằn lại ương bướng nói:

-Về cái gì mà về, với dáng vẻ này của em đi ra đường vào nửa đêm nửa hôm là muốn dụ dỗ ai hả?

Tang Đào mở to hai mắt, tròn mắt trừng cậu; cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên vì xấu hổ lẫn giận dữ:

-Không… Không có.

Tề Dạ bắt đầu nổi hứng chơi xấu lại càn quấy:

-Em không có, thì sao tôi lại hứng lên chịch em? Đều là tại cái mông này của em quá dụ người! Lập tức ngoan ngoãn ngủ ở đây!

Coi Tề Dạ cậu đây là người nào, ngủ xong liền muốn bỏ chạy!

Đúng là Tang Đào bị lăn lộn đến mỏi mệt quá thể nên cứ ngủ thẳng một giấc. Nhưng đến sáng sớm, anh vừa tỉnh dậy lại liền thấy một khuôn mặt tuấn tú nổi bật đang phóng to ở trước mắt. Người này chỉ cứ luôn nhìn chằm chằm dõi theo anh; thấy anh tỉnh dậy, thậm chí còn nheo nheo mắt, nở nụ cười. Ngay tức khắc Tang Đào bị cậu làm cho cả mặt đều nóng bỏng, cả người đều không được tự nhiên, bàn tay chống xuống mặt giường định bò dậy.

Tề Dạ lẹ mắt nhanh tay đè lại anh, dùng thân dưới cương cứng suốt đêm này đâm vào mông Tang Đào, không biết xấu hổ mở miệng nói:

-Làm sao giờ nha, ‘anh Đào’ ơi, ‘em’ lại cứng nữa rồi.

Tang Đào vừa kinh sợ lại thẹn thùng, ngủ đến mơ màng, chợt nói ra một câu:

-Cái này của cậu, có phải là bị mắc bệnh rồi đi?

Bỗng dưng, đôi mắt đào hoa của Tề Dạ lóe sáng. Cậu vẫn chưa từng thấy qua Tang Đào nhanh mồm nhanh miệng như vậy; thế nên chộp lấy cơ hội muốn tìm tòi lại khai phá nhiều thêm nữa; cậu vô lại mà đi dán sát lên hôn cần cổ của Tang Đào, dụi cả cái đầu to tóc tai bù xù mềm mại cọ tới cọ lui trong một lát.

-Đúng nha, ‘anh Đào’, giúp giúp ‘em’ đi.

Tang Đào sợ sệt, phía sau của anh vẫn còn đau; anh theo phản xạ bản năng lui về sau trốn, lắp bắp nói:

-Cậu muốn làm gì, tôi… tôi không được, tôi… hôm nay tôi còn phải đi phụ giúp thím Lý nữa!

-Vậy ‘em’ đây phải làm sao giờ, ‘anh Đào’ nỡ lòng nào bỏ mặc ‘em’ sao?

Tề Dạ ‘tiến được một tấc lại muốn lấn thêm một thước’, bắt lấy bàn tay Tang Đào đè lên thân dưới của mình. Tang Đào hoảng sợ quá mức, rụt tay giật bắn cả người lập tức lăn té xuống giường trực tiếp vang lên một tiếng ‘rầm’, dẫn theo mông đập xuống sàn nhà, đau đớn đến nhe răng trợn mắt.

Ngay tức khắc, Tề Dạ bật nửa người dậy, kéo theo tấm chăn trượt xuống dừng ở giữa hai chân, thân thể xinh đẹp bị nhìn thấy không sót chút gì.

-‘Em’ muốn ăn củ sen hầm chân heo, ‘anh Đào’ làm cho ‘em’ ăn sao?

Bò lên từ sàn nhà, Tang Đào nhớ lại mấy lời này nọ Tề Dạ nói vào hôm qua, vừa xấu hổ lại vừa tức tối nói:

-Không phải cậu chê bai thức ăn tôi nấu không đáng để bày lên bàn, không… không xứng hầu hạ cậu sao?

Anh không muốn tiếp tục dây dưa với Tề Dạ thêm một chút nào cả, cứ coi như là…

Là Tề Dạ còn nhỏ, nên chỉ làm sai chuyện mà thôi; anh sẽ tự đi từ chức, về sau thấy cậu ta thì cứ tránh mặt đi vòng đường khác là được rồi.

Chung quy thì Tề Dạ cũng không thể nào cứ ngây ngốc ở lại đây cả đời được; Tang Đào nghĩ thầm, xem xét thể lực kia của ngày hôm qua, khẳng định là đã hết bệnh mà sức khỏe cũng hồi phục không tệ rồi đi; tự mình bước ra khỏi cánh cửa này, coi như… coi như là không hề xảy ra chuyện gì là được!

Tang Đào cảm thấy bản thân là một người đàn ông, cũng không cần chỉ vì chút chuyện này mà đòi chết đòi sống.

Tề Dạ lại nói:

-Còn muốn ăn thịt băm xào theo kiểu dân dã của ‘anh Đào’ làm nữa.

Tang Đào liếc mắt phức tạp nhìn cậu một cái, tự bận tay bắt đầu mặc lên quần áo, đã có người đưa tới sẵn quần áo vừa người anh, không cần nghĩ cũng biết là ai.

Động tác mặc đồ của anh càng lúc càng mau, chỉ qua hai ba động tác liền xong định thần lại liền muốn mở cửa đi ra ngoài.

Đằng sau lưng lại truyền đến giọng điệu lười biếng:

-‘Anh Đào’ sẽ nấu cho tôi ăn đi, đến cùng thì bây giờ ‘anh Đào’ còn chưa muốn đế cho mọi người biết mối quan hệ của hai ta đi.

Ngay lập tức khiến cho sống lưng của Tang Đào cứng ngắc; từ ngày hôm qua bắt đầu ở cái khoảnh khắc mình bị người này lột sạch đồ đè ở trên mặt đất, anh liền cảm thấy mình hình như chưa từng quen biết qua người này vậy; anh xem Tề Dạ như là em trai mình, thậm chí đối xử cưng chiều hệt như trẻ nhỏ, trăm triệu lần không ngờ nổi lại sẽ nhận được báo đáp như thế này.

Anh phẫn nộ lẫn khuất nhục lại oan ức.

-Cậu còn muốn làm cái gì nữa hả! Tôi đối với cậu… tôi đối với cậu tốt đến vaayh, cưỡng… cưỡng bức tôi rồi còn chưa đủ nữa hay sao?

Tề Dạ cười một tiếng:

-Phải nói đúng, là tại ‘anh Đào’ tự mình dụ dỗ tôi.

Cậu nghĩ ngợi lại nói:

-Nhưng cho tới bây giờ tôi chưa từng xem em là anh trai gì cả, tôi muốn em cho tôi…

Tang Đào lại càng không muốn nghe tiếp mấy lời lẽ vô sỉ từ miệng cậu nữa, mở cửa lập tức bỏ chạy gần như là xông thẳng ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu “Đã biết”.

Ngay một giây bóng lưng của Tang Đào mất hút sau cánh cửa kia, tươi cười trên mặt Tề Dạ chợt tan biến; cậu ngồi dậy khỏi giường, lại từ từ nắm lấy chỗ Tang Đào đã nằm ngủ, hiện lên vẻ mặt si mê lại lưu luyến hít sâu vào hơi thở còn sót lại của Tang Đào vào lồng phổi của mình, nói thầm trong lòng, lần sau sẽ lại không cho phép em ấy chạy trốn nữa, bằng không…

******

Giống như thường ngày, Tề Dạ vẫn ngồi trên ghế cứng ngắm nhìn Tang Đào bận bịu; hiển nhiên là hôm nay, Tang Đào vốn đang ở trạng thái đầu óc rỗng tuếch; nên thím Lý đã mở miệng hỏi anh đến mấy lần, mà anh cũng hoàn toàn không nghe thấy chút gì.

Mà hôm nay, Tang Đào cũng không có đi qua trò chuyện với cậu lời nào.

Tề Dạ cứ ngồi yên ở chỗ kia, ánh mắt trần trụi nhìn chằm chằm vào mông to của Tang Đào. Động tác của Tang Đào cũng không nhanh nhẹn như bình thường, chắc là phía sau vẫn còn khó chịu.

Nhưng dù hôm qua đã làm nhiều lần đến như vậy, mà hôm nay vẫn còn có thể tung tăng nhảy nhót đi lao động chân tay, Tề Dạ tự giễu nói:

“Xem ra, vẫn là chưa đủ nỗ lực nha.”

Bất chợt, thím Lý xuất hiện ở bên cạnh, tò mò hỏi lại:

“Gì mà không đủ nỗ lực?”

Ở bên kia, Tang Đào vừa nghe tiếng nói chuyện của hai người, lập tức xoay thân lại nhìn về phía này, Tề Dạ nhìn lại anh nở nụ cười xinh đẹp, đáp lời với thím Lý:

“Không có gì, thím Lý, con là đang nói bản thân con vẫn còn chưa đủ nỗ lực để mau hết bệnh thôi.”

Thím Lý hiện lên vẻ mặt đau lòng nhìn Tề Dạ: “ Đúng rồi đó, Tiểu Tề nè, sao con bệnh lâu vậy rồi, đến nay vẫn chưa thấy tốt lên chút nào hén?”

Tề Dạ đơn giản đứng lên, nhận lấy chén nước trên tay thím Lý liền đi về phía Tang Đào, cậu nói: “Khá tốt, chờ không bao lâu nữa phải nên về nhà rồi.”

Thím Lý hỏi tiếp: “Tốt là được, tốt là được, nhìn xem đứa nhỏ này lớn lên có bộ dạng tốt thế này, có người trong lòng chưa nghen?”

Tề Dạ nghĩ ngợi đáp: “Ừm, có thích một người, đang theo đuổi, cũng không biết người ta có chịu không nữa.”

Thím Lý nghe xong trực tiếp cười khen: “Vậy là được rồi, Tiểu Tề nha, bộ dạng lớn lên quá đẹp, sao lại có cô nhóc nào chướng mắt nổi nha.”

Tề Dạ lại đáp: “Đúng thật, nhưng mà bộ dạng lớn lên đẹp quá chói mắt, giống như cũng không ổn lắm.”

Thím Lý: “Với bộ dạng này của con, không cần theo đuổi chỉ cần mở miệng tỏ tình thôi là cô nhóc kia cũng chịu liền hà, chờ khỏe rồi liền nhanh chân về nhà, đừng để người ta đợi chờ lâu quá.”

Lúc này, Tề Dạ không nói tiếp, mà ở một bên Tang Đào vẫn luôn tay bận việc, dựng thẳng lỗ tai đến cao nhất, lắng nghe câu được câu không, ngay đển cả chính anh cũng không biết tại sao bản thân lại cảm thấy hứng thú đến thế. Nghe Tề Dạ nói đã có cô gái yêu thích, cũng không diễn tả rõ được là anh nên nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi hay là có biểu cảm gì khác đây.

Ngay khi Tề Dạ đưa nước qua, Tang Đào vẫn còn đờ đẫn như là đi vào cõi thần tiên. Tề Dạ dựa sát bên tai anh, thì thầm nói:

-Đến xem ‘cô nàng lớn tuổi’ này có nguyện ý cùng tôi về nhà hay không đây.

Tang Đào căng chặt cả cánh tay vung lên suýt nữa hất văng cả chén nước, Tề Dạ đứng ở bên cạnh nói:

-‘Anh Đào’ đang suy nghĩ gì đó, hôm nay, lại thất thần như vậy.

Tang Đào cầm lấy chén nước lên uống, nuốt vội vào cổ họng, gấp gáp đến mức nước tràn ra khỏi khóe miệng chảy dọc theo cần cổ; Tề Dạ nhìn hầu kết trượt lên trượt xuống liên tục của anh khiến cho tim cậu ngứa ngáy khó nhịn, lập tức vươn tay qua định lau nước đi giúp anh.

Bất thình lình bị chạm vào, Tang Đào giật mình đang uống vội nuốt phải không khí lẫn nước, sặc một cái rung trời lở đất.

Ở một bên, thím Lý nói thẳng: “Uống chậm một chút, chậm một chút, sặc rồi, mau mau hít thở đều lại.”

Tang Đào ho khan đến cong cả người xuống, mông to lại vểnh lên; Tề Dạ đi qua vỗ lưng cho anh, lại nhịn không nổi liền thỉnh thoảng dời tay xuống chạm vào mông người ta.

Tang Đào mắc cỡ muốn chết rồi, đẩy cậu ra, lui vài bước né ra; Tề Dạ liền cười nói:

-Làm gì vậy nha, ‘anh Đào’, ‘em’ đang vỗ lưng giúp ‘anh’ mà.

-Không cần… khụ khụ khụ… không… cần.

Sắc mặt hiền từ của Thím Lý nhìn vào hai người; hai tên nhóc con này đều khiến bà vừa mắt lại yêu thích cực kì; nhớ lại Tang Đào đã ở vậy một mình nuôi con đến mấy năm nay không có tìm ai khác, nảy lên tâm tư mai mối liền mở miệng nói:

“Tiểu Đào, mấy năm nay rồi, cũng nên xem xét coi có cô gái nào thích hợp không, cần phải tìm một người mẹ chăm sóc cho Nhụy Nhụy đi chứ, chung quy mà nói con cũng không thể nào cứ ở một mình nuôi nấng suốt như vậy cũng không phải là chuyện tốt nghen.”

Tang Đào vừa nghe lại càng họ đến dữ dội hơn; Tề Dạ đưa lưng về phía thím Lý, nghiến răng nghiến lợi nói ở bên tai Tang Đào:

-Em dám hả!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp