Tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua sương mù, gió nhẹ nhàng
quét qua, từ bệ cửa sổ thấm vào, hơi lướt qua dung nhan say giấc của Phù Nguyệt.
Lá cây theo gió xào xạc, nàng mở hai mắt buồn ngủ mông
lung, chậm rãi ngồi dậy, ngẩn người về phía cây xanh tản ra sức sống ngoài cửa
sổ.
Phù Nguyệt vỗ vỗ mặt, làm cho mình tỉnh táo, không
quên hôm nay muốn đi Kim Sơn tự, vừa sửa sang lại quần áo xong, liền có người
gõ cửa.
“Phù Nhị nương tử, đã tỉnh chưa?"
Nàng đẩy cửa ra: “Ừm.”
Lục y nha hoàn cúi đầu nói: “Phù đại nương tử từ đêm
qua thân thể không khỏe, nôn ra một đêm, sợ là không thể đi tới Kim Sơn tự.”
Khi Phù Nguyệt đến phòng Phù Viện, cửa phòng rộng mở,
mùi thuốc từ trong truyền ra, chỉ ngửi một chút, lông mày nàng liền nhíu lại.
Nha hoàn sắc thuốc xong, đổ chén sứ. Chất lỏng màu
đen, ngửi thấy liền cảm thấy đắng, chẳng qua thuốc đắng dã tật.
Phù Viện đang muốn uống.
Nàng thấy Phù Nguyệt đến, môi tái nhợt kéo ra một nụ
cười miễn cưỡng: “Nguyệt nương, hôm nay tỷ sợ là không đi được Kim Sơn tự, muội
cùng Quý lang quân đi thôi. ”
Chùa Kim Sơn hương khói thịnh vượng, có một vị thiền
sư nổi tiếng thường xuyên đi ngao du sơn thủy.
Quý phu nhân hy vọng được hắn tự mình gia trì phù,
nghe được đối phương đúng lúc sáng sớm ngày mai liền muốn rời đi, vừa đi lại không
biết khi nào mới trở về.
Chuyện thành tâm cầu phù không thể trì hoãn được.
Cân nhắc nhiều lần, Phù Viện đành phải để Phù Nguyệt
đi.
Quý lang quân làm người có thể thấy rõ, quang phong tiểu
nguyệt, ôn văn nho nhã, không giống như những con cháu hoành hành khác trong
kinh thành vô lễ, ngược lại, rất là tri thư đạt lý.
Bọn họ kết bạn cũng mang theo một hai hạ nhân đi,
chính mình cũng yên tâm một chút, thấy nàng chậm chạp không nói lời nào, lại hỏi:
“Nguyệt nương là để ý? ”
Phù Nguyệt phục hồi tinh thần lại.
Nàng sao có thể để ý, cùng Quý Ngọc Trạch một mình,
mình cầu còn không được, không thể nghi ngờ là có lợi cho công lược, vì thế lắc
đầu nói: “Không có, tỷ uống thuốc trước. ”
Phù Viện một hơi cạn sạch, khổ đến liễu mi nhíu chặt,
tư thái gầy yếu càng khiến người ta thương xót.
Phù Nguyệt vội vàng lấy mứt từ bàn bên cạnh, nhét một
viên vào miệng nàng, hóa giải đắng chát: “Tỷ nghỉ ngơi thật tốt, việc cầu phù
giao cho muội là tốt rồi, muội chờ tỷ uống thuốc xong liền đi.”
Phù Nguyệt xuất hiện trong viện, nhìn thấy đại môn Quý
phủ canh giữ hai gã sai vặt, một chiếc xe ngựa bốn phía bọc lụa đang yên lặng
bên cạnh thạch sư tử.
Tông màu tươi mát, không có khảm vàng khảm ngọc, lại tự
dưng nhìn thoải mái.
Nàng thu liễm suy nghĩ, không muốn để cho người chờ đợi
lâu, hơi tăng tốc độ, kéo váy dài lên, sải bước qua ngưỡng cửa.
Quý Ngọc Trạch chờ, khuôn mặt tuấn tú trong trẻo lạnh
lùng, trên mặt ngược lại cũng không có nửa điểm không kiên nhẫn, mí mắt kéo xuống,
tựa như đang suy tư.
Khi gió thổi, chiếc áo mỏng manh của hắn khẽ di chuyển.
Lộ ra cổ tay tinh xảo trắng nớt gầy gò, mơ hồ có thể thấy được một chút gân
xanh, năm ngón tay xương khớp rõ ràng, kéo ra một tia mơ tưởng cùng hấp dẫn.
Phù Nguyệt nhìn thêm hai lần, ngay sau đó giải thích
vì sao Phù Viện không đến: “Quý lang quân, tỷ tỷ ta thân thể nàng không khỏe,
cho nên hôm nay chỉ có ta cùng ngươi đi cùng.”
Dừng một chút, đối Tiểu Tần nói: “Phiền phức giúp ta
chuyển đạt một chút.”
Quý Ngọc Trạch phảng phất không quá để ý những chuyện
này, nhìn thẳng nàng, chỉ đơn giản hỏi một câu: “Có mời đại phu đến xem chưa? ”
“Rồi”
“Vậy thì tốt rồi. Đúng rồi, trong phủ chỉ có ba chiếc
xe ngựa, hiện chỉ còn lại có một chiếc, không biết Phù nhị nương tử có để ý
cùng ta đi chung không? ”
Có hai chiếc để Quý Minh Lãng và Phù Chính Lâm dùng.
Hắn dừng lại một chút, lại nói: “Nếu là bất tiện, ta
có thể sai người đi nơi khác..."
Phù Nguyệt âm thầm mừng thầm: “Không cần phiền toái,
có thể.”
Nam nữ kinh thành Đại Lương cùng ăn, ngồi chung, cùng ngồi
xe ngựa rất phổ biến, buổi tối hẹn riêng ra đường khanh khanh ta ta cũng có
không ít.
Chỉ vì Quý Ngọc Trạch biết nàng không phải là nhân sĩ
kinh thành nên phải hỏi trước một câu mà thôi.
Đạt được trả lời chắc chắn, hắn lễ nhượng nàng đi đầu:
“Được.”
Tiểu Tần là hạ nhân, cùng mã phu ngồi ở trước xe ngựa,
cách một tấm lụa màu lam nhạt bên trong, Phù Nguyệt cùng Quý Ngọc Trạch mặt đối
mặt mà ngồi.
Xe ngựa từ từ chạy qua đường cái ồn ào phồn vinh, bánh
xe vang lên, hướng ngoại ô chạy tới, mặt trời nóng rực không lưu tình mà thẳng
tắp rơi xuống.
Thấm quá trần xe, lan tràn đi vào.
Phù Nguyệt buồn bực đến có chút khó chịu.
Quý Ngọc Trạch cầm trong tay một quyển sách, nghiêm
túc nhìn.
Phù Nguyệt mấy phen muốn mở miệng, lại nhớ tới hắn
nghe không thấy, Tiểu Tần có thể thay mặt kể lại ở bên ngoài xe ngựa, quả thực
có chút khó giải quyết.
Cơ hội hiếm có được nàng thật sự không muốn lãng phí,
dịch về phía trước, xiêm y xếp chồng lên nhau, biên độ động tác không lớn,
nhưng vẫn chọc theo Quý Ngọc Trạch chú ý.
“Phù nhị nương tử?"
Phù Nguyệt vô tư hướng về phía ánh mắt không tạp chất
hắn ném lên mặt mình, chỉ vào quyển sách: “Quyển sách này là? ”
Mặc dù biết Quý Ngọc Trạch điếc, nhưng nàng vẫn theo
thói quen nói chuyện, không có ý tứ khác, chỉ trong lúc nhất thời khó có thể
thay đổi.
Quý Ngọc Trạch liếc mắt nhìn Phù Nguyệt một cái, lại
liếc mắt nhìn quyển sách trong tay, tựa hồ có thể đoán được vấn đề của đối
phương, môi mỏng khẽ động.
“Phù nhị nương tử là muốn hỏi quyển này là sách
gì?"
Lần này cô không lên tiếng, mà là gật đầu vài cái.
Hắn: "”Đây là « Bàn Nhược Ba La Mật Đa tâm kinh
», ngươi muốn nhìn? Nếu là thích liền cầm đi a.”
Vừa nghe tên sách, Phù Nguyệt liền biết không thích hợp
với nàng, nàng lắc đầu, trầm mặc trong nháy mắt, ngược lại chỉ tay hắn: “Ta có
thể viết chữ trên đó không? ”
Đây được coi là tiếp xúc vật lý hợp lý.
Tầm mắt Quý Ngọc Trạch không rời khỏi nàng, không rõ
nguyên nhân buông tay ra, lại không trả lời.
Phù Nguyệt cho rằng hắn không biết mình hiện tại đang
hỏi cái gì, dù sao vừa rồi chỉ sách tương đối dễ đoán, nhưng chỉ tay, ý tứ cũng
nhiều hơn.
Đoán không được cũng phù hợp với lẽ thường.
Vì thế cô nghiêng người qua, nắm lấy bàn tay hơi lạnh
lẽo, dường như không có nhiệt độ.
Đầu ngón tay ấm áp vững vàng rơi vào lòng bàn tay hắn,
kiên nhẫn viết, từng nét từng nét, không nặng, nhẹ nhàng, giống như lông vũ lướt
qua, hơi ngứa.
Ngay từ đầu, hệ thống đã cho cô khả năng đọc và viết
chữ của triều đại này.
Bởi vì dựa rất gần, Phù Nguyệt có thể ngửi được mùi
hương mộc lan trên người hắn.
Kỳ quái chính là rõ ràng mùi hương khí tức không nồng
đậm lại không nhạt, lại dị thường kéo dài, cho dù cách hơi xa một chút vẫn có
thể ngửi được.
Sạch sẽ.
Quý Ngọc Trạch hình như hiểu vì sao nàng lại làm như vậy,
ung dung không nhúc nhích nữa, tùy ý đùa bỡn.
Viết xong “Cám ơn ngươi, nhưng ta đối với tâm kinh biết
rất ít, tiếp cận nhất khiếu bất thông (*dốt đặc cán mai), cầm sợ là lãng phí, vẫn
là không cần.” câu nói này.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh, đôi mắt sáng ngời, tóc đen
buông xuống trước ngực, làm nổi bật làn da bên cổ càng thêm trắng như tuyết.
Sợ hắn không thể kịp thời ngộ ra cái gì, cho nên phù
nguyệt tự viết rất chậm.
Phù Nguyệt không cầm tay hắn nữa, mà là sau khi viết
xong lập tức buông ra, nàng tự biết không thể vội vàng, mọi việc cần từng bước
từng bước.
Quý Ngọc Trạch vẻ mặt an tường, cười cười, không rõ là
thật hay giả ý, bất quá bởi vì hắn có một cái túi da mê hoặc người khác, cười rộ
lên rất đẹp mắt.
Hai mắt giống như vầng trăng lưỡi liềm.
“Ừm.” Sau đó hắn thản nhiên đáp một tiếng, buông kinh
quyển xuống, chậm rãi buông tay xuống, ống tay áo rộng lặng yên không một tiếng
động che tay.
Phù Nguyệt thấy vậy, bất giác nhíu mày.
Trải qua lần này, người sáng suốt đều nhìn ra được Quý
Ngọc Trạch không thích người khác đụng chạm, mới để cho nàng viết chữ trong
lòng bàn tay, có thể là xuất phát từ lễ, không tốt cường ngạnh trực tiếp rút về.
Chờ nàng buông ra liền làm bộ như không có việc gì thu
hồi lại, hiển lộ hắn từ đáy lòng bài xích.
Bỗng nhiên, mã phu vội vàng giữ chặt dây cương, vó ngựa
vội vàng đạp, phát ra tiếng hí dài, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Phù Nguyệt vừa trở lại vị trí cũ, còn chưa ngồi vững,
thân thể nghiêng người, trực tiếp nhào về phía Quý Ngọc Trạch đang định nghỉ
ngơi.