Mặt trời treo cao, lúc giữa trưa, danh sĩ quan khách
giống như thủy triều xông tới phúng viếng, bên trong chính đường Quý gia, linh
cữu bày ở chính giữa phía trước.
Quý Minh Lãng mặc hiếu phục màu trắng, tuy tóc mai hơi
bạc, nhưng dáng người cao lớn, ngũ quan cứng rắn, mơ hồ nhìn ra phong thái bất
phàm khi còn trẻ.
Ông nhìn vào linh cữu của mẫu thân, đôi khi lộ nét u
buồn.
Hôm nay chính là tang lễ của Quý lão thái thái, mẫu
thân Quý Minh Lãng.
Người bên ngoài thấy, khẽ thở dài một hơi, an ủi hắn
nói: "Quý đại nhân, xin nén bi thương. ”
Quý Minh Lãng cùng bọn họ khách sáo hàn huyên vài câu,
sau đó nhìn quanh bốn phía, không biết vì sao, lại nhíu mày, gọi gã sai vặt thì
thầm vài câu.
Bên ngoài. Xe ngựa đi tới trước cửa Quý phủ, chậm rãi
dừng lại.
Một chiếc gỗ hoa lê chạm khắc hoa văn treo cao trên
cánh cửa, phía trên đề to hai chữ "Quý phủ".
Trước cửa có gã sai vặt, nha hoàn tiếp khách, nhìn thấy
người tới, cung kính nghênh đón, mỗi người đứng một trái một phải, bày ra đồ đạc.
Phù Nguyệt nửa khom lưng, từ trong xe ngựa đi ra, tùy
động tác, làn váy hoa sen hơi rũ xuống.
Bởi vì trường hợp đặc biệt, cô chỉ đơn giản cắm một
cây trâm ngọc, không có dư thừa trang sức, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, không
phấn trang.
Lông mày như khói nhẹ, hai mắt tựa như dòng nước trong
veo.
Bộ dáng Phù Nguyệt đoan tú lộ ra một cỗ cảm giác yêu mị
nói không nên lời, mái tóc đen tản ra bên hông, có chút tản mạn, hoàn toàn trái
ngược với diện mạo thanh thuần của nữ chính Phù Viện trong sách.
Không dừng lại quá nhiều, Phù Nguyệt vén rèm xe lên.
Trong lúc nàng giơ tay lên, cổ tay trắng muốt lộ ra nửa
đoạn, đạp ghế chậm rãi đi xuống, theo tỷ tỷ đi vào trong.
Các nàng cùng phụ thân đến tang lễ, Phù gia từng chịu
ân huệ của lão thái thái Quý gia. Phù Chính Lâm trọng tình nghĩa, hành động này
hẳn là không để người khác mượn cớ chê trách.
Phù Chính Lâm vốn muốn một mình đến đây, không ngờ Quý
gia phu nhân viết thư, nhiều năm không gặp hai vị tiểu thư Phù gia, muốn gặp mặt
một lần. Vì vậy, ông đành đưa hai nữ nhi theo.
Hành lang dài khúc khuỷu, cột cao màu đỏ thẫm treo đầy
dải lụa trắng.
Quý gia là đại gia, ba đời trong phủ đều làm quan, tổ
tiên từng được Hoàng Thượng coi trọng, phủ đệ tự nhiên không giống người thường.
Ánh mặt trời chiếu qua tường cao, gieo xuống một đạo
ánh sáng chói mắt, bên trong núi giả nước chảy, trang trí huy hoàng, vườn trúc
ra thế lồng lộng.
Bất quá Phù Nguyệt không có phản ứng quá lớn.
Cô nhìn nhiều kiến trúc tương tự như Cố Cung Thẩm
Dương ở thời hiện đại, tóm lại con mắt có chút mệt mỏi, sẽ không mấy kích động.
Trước khi xuyên sách, Phù Nguyệt được bạn thân giới
thiệu, thức đêm đọc xong cuốn tiểu thuyết "Phù Viện Ký".
Nghe tên liền biết Phù Viện là nữ chính trong sách,
toàn văn miêu tả nội dung chính là chuyện tình của nàng và nam chủ.
Còn có một bài viết nhỏ miêu tả oán hận của nam phụ,
yêu hận chia ly, cầu không được.
Nam phụ kia chính là nguyên thần lễ lan, ôn nhu như ngọc,
Quý gia chi tử mắc chứng thất thông* khiến người ta thở dài – Quý Ngọc Trạch
*thất thông: bị điếc
Cũng chính là mục tiêu công lược của Phù Nguyệt.
Nhất định phải làm cho mục tiêu công lược yêu nàng, hoặc
là để cho hắn cam tâm tình nguyện cưới nàng, như vậy mới tính là hoàn thành nhiệm
vụ, có thể trở về hiện đại.
Thật ra cô cảm thấy hai người theo nghĩa đen nhìn
không có gì khác biệt.
Trong nguyên thư cũng không có nhân vật Phù Nguyệt
này. Là hệ thống không thể tìm thấy danh tính thích hợp, do đó tạo ra một nhân
vật mới, cô là em gái của Phù Viện.
Bây giờ lo lắng chính là nên tiếp cận Quý Ngọc Trạch
như thế nào.
Nghĩ tới việc này, Phù Nguyệt không khỏi đau đầu, bất
giác xoa xoa huyệt thái dương.
Phù Viện lầm tưởng nàng không vui vẻ khi ở đây, ngại người
đang ở Quý phủ, không nên nói thẳng, chỉ đành ôn nhu hỏi: "Nguyệt nương,
nhưng là choáng váng? ”
Nàng lắc đầu: "Không có. ”
Đột nhiên, một thanh niên mặc hiếu phục tiến vào tầm mắt
của các nàng. Chỉ thấy giày dép trắng tinh, chậm rãi mà đi, bước chân nhẹ
nhàng.
Vạt áo lãnh sắc tầng tầng lớp lớp, ma sát theo bước
chân phát ra thanh âm rất nhỏ.
Phù Nguyệt theo bản năng giương mắt nhìn lại, chỉ thấy
khuôn mặt thanh niên sạch sẽ tựa hồ không nhiễm bụi trần, tựa như bạch hạc,
trong khí tức ôn hòa lộ ra vài phần thanh lãnh như có như không.
Làn da Quý Ngọc Trạch trắng đến gần như trong suốt,
duy chỉ có đôi môi mỏng tự nhiên hồng nhuận, làm cho dung mạo tinh xảo thêm một
tia xinh đẹp.
Vòng eo gầy gò của hắn thắt lưng bạch ngọc, bạch ngọc mang
bên hông điêu khắc chính là hoa sen, cành lá, cánh hoa sống động như thật, phồn
mà không tầm thường, có thể thấy được tay nghề điêu khắc cao siêu.
Ánh mắt Phù Nguyệt ở đó thoáng ngừng lại.
Dưới ánh mặt trời chói chang, hai mắt Quý Ngọc Trạch
hơi nheo lại, lơ đãng cùng nàng đối mặt với tầm mắt.
Hắn không dừng lại, lạnh nhạt dời đi, nhìn về phía những
người khác, chắp tay hành lễ với Phù Chính Lâm, bước chân không ngừng, hướng
chính đường mà đi.
Trong đầu Phù Nguyệt đúng lúc vang lên âm thanh nhắc
nhở của hệ thống: [Mục tiêu công lược Quý Ngọc Trạch xuất hiện, mời kí chủ chuẩn
bị sẵn sàng. 】
Quý Minh Lãng phân phó người trong phủ phải hảo hảo
chiêu đãi khách nhân, sau đó mang Quý Ngọc Trạch về hậu viện, ý bảo Tiểu Tần
đóng cửa thư phòng.
Sau đó, hắn đỡ vạt áo ngồi xuống, chậm rãi uống một
chén trà.
Quý Ngọc Trạch thân hình như hạc, ngữ khí không nhanh
không chậm, giọng nói ôn hòa: "Phụ thân có việc gì không? ”
Quý Minh Lãng buông chén trà xuống, vuốt râu nhìn hắn:
“Trầm Chi, hôm nay là ngày gì, ngươi có biết không? ”
Trầm Chi là tự của Quý Ngọc Trạch. Ngụ ý bình tĩnh ổn
trọng, lấy tĩnh ứng động, bình thản xử sự.
Tiểu Tần vẫn đi theo Quý Ngọc Trạch loáng thoáng có thể
cảm nhận được bầu không khí không đúng, không dám trì hoãn, thuần thục vận dụng
thủ thế truyền đạt lời nói cho hắn.
“Vâng”
Quý Ngọc Trạch nhìn khuôn mặt nghiêm khắc của Quý Minh
Lãng, biểu tình thản nhiên.
Tiểu Tần kiên trì giành trước nói: “Nghe đồn tụng
kinh, chép kinh có thể đưa người chết an nhạc, lang quân vừa niệm, bỏ lỡ canh
giờ, mong lão gia biết được. ”
Quý gia chỉ có một đứa con trai duy nhất là Quý Ngọc
Trạch.
Hai mươi mốt năm trước, biết được phu nhân sinh hạ nam
đinh, Quý Minh Lãng âm thầm hạ quyết tâm vô luận như thế nào cũng phải làm cho
Quý Ngọc Trạch thành tài, kéo dài vinh quang của Quý gia.
Nhưng năm Quý Ngọc Trạch sáu tuổi, bởi vì hạ nhân
trong phủ chiếu cố không đúng cách, phát sốt cả đêm.
Khi phát hiện, đã quá muộn, tìm kiếm lang y để xem, kết
quả chẩn đoán là bệnh ôn đới dẫn đến điếc.
Cũng may, bởi vì Quý Ngọc Trạch thiên tư thông minh, ở
phương diện khác có năng lực kinh người, ít nhiều bù đắp cho sự tiếc nuối trong
lòng Quý Minh Lãng.
Quý Minh Lãng sở dĩ ở chính đường không thấy Quý Ngọc
Trạch đến sẽ tức giận, là bởi vì biết được hắn từ nhỏ mạc tình.
Quý Minh Lãng chú trọng quy củ cho rằng, mình không
cho hắn đi ra ngoài cùng khách nhân đến phúng viếng chu toàn là một chuyện, hắn
không chủ động đi ra lại là một chuyện khác.
Tổ mẫu vĩnh biệt cõi đời, thân là tôn tử duy nhất lại
không hề động dung.
Nam nhi không
dễ rơi lệ là chuyện bình thường, nhưng hắn há chỉ là không có rơi lệ, thậm chí
ngay cả một chút tình cảm bi thương cũng không thấy nửa phần.
Cái này nhưng không được.
Nói thật, Quý Ngọc Trạch đối nhân xử thế là không thể
bắt bẻ, không chọn ra được nửa điểm tật xấu, đại đa số hạ nhân khen không dứt
miệng.
Đối với việc này, Quý Minh Lãng nhất định là cao hứng.
Quý Minh Lãng nghe Tiểu Tần giải thích xong, trong
lòng thoải mái một chút, phảng phất bị nước giội tắt đi tia giận dữ, ngữ khí của
ông cũng nhu hòa không ít.
“Thì ra là như thế, cũng được, ngươi lưu lại tiếp tục
tụng kinh, bên ngoài giao cho người khác.”
Nghe vậy, trong áo Tiểu Tần bị mồ hôi lạnh thấm ướt
như trút được gánh nặng, tiếp tục khoa tay múa chân.
Kỳ thật Quý Minh Lãng không cho Quý Ngọc Trạch đi ra
ngoài chiêu đãi khách nhân cũng có nguyên nhân hắn không nghe được, quả thật
không tiện.
Ngay trước mặt mọi người, muốn Tiểu Tần từng cái thuật
lại, quả thực bất nhã, Quý Minh Lãng còn không có chuẩn bị tâm lý thật tốt, để
người kinh thành biết được.
Tụng kinh chỉ chiếm một phần nhỏ lý do. Chuyện hắn
không nghe được để lại một khối u trong lòng Quý Minh Lãng.
Quý Ngọc Trạch cùng Tiểu Tần ra hiệu xong, ánh mắt
không thay đổi, cúi đầu đáp: “Vâng”
Quý Ngọc Trạch ra khỏi thư phòng, đi vào trong viện,
chợt dừng lại, nhìn một gốc cây quỳnh hoa hơi ngẩn người, một con tiểu trùng đang
nhả tơ.
Hắn giơ tay lên, vừa vặn bắt lấy, nhẹ giọng nói: “Tiểu
Tần, ngươi đi trước đi, ta đợi lát nữa liền đến Phật đường. ”
Tiểu Tần chần chờ một chút, lo lắng hắn không tiện,
“Lang quân, cái này...” cuối cùng vẫn gật đầu, “Vâng. ”
Côn trùng bò trong lòng bàn tay Quý Ngọc Trạch, cuống
quít chạy trốn.
Ngón trỏ và ngón cái của hắn đầu tiên là ôn nhu nhấc
con bọ lên, nó còn đang run rẩy thân thể.
Một góc váy trắng tiến vào trong tầm mắt, trong con
ngươi Quý Ngọc Trạch lưu quang khẽ chuyển, chậm rãi buông tay ra.
Xác chết của con bọ rơi xuống đất.
Hắn tựa hồ phát hiện có người đang nhìn mình, ngẩng đầu,
mi mắt hơi vểnh lên, tùy ý ánh sáng vụn vặt thêm màu, mặt mày như họa, tỏa ra
ánh sáng như ngọc.
Giống như núi cao xa xôi, đứng xa nhìn cùng xem gần,
cho người ta cảm thụ đều không giống.
Phù Nguyệt, Phù Viện tiến vào hậu viện thấy nha hoàn của
Quý phu nhân dừng bước, vội vàng hành lễ, chào hỏi: “Quý lang quân. ”
Cho dù Quý Ngọc Trạch không nghe được, hạ nhân cũng phải
tuân thủ quy củ trong phủ.
Phù Nguyệt không kịp thấy rõ thứ từ trong tay hắn rơi
xuống là cái gì, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Quý Ngọc Trạch nhìn lướt qua nàng, hơi dừng lại, gật đầu,
đầu ngón tay dài giấu trong ống tay áo chạm qua côn trùng có hơi vuốt ve.
Khi vào cửa, hai người đã gặp nhau một lần, nhưng
không ai đề cập đến danh tính, vì vậy hắn không biết nàng là ai: “Đây là?”
Thanh âm hơi thấp, tư vị độc đáo, phảng phất như nước
suối gõ lấy ngọc thạch, âm thanh leng keng, trong suốt êm tai.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại là một người điếc...
Lão thiên gia thật đúng là tuyệt tình, cho hắn túi da
xuất chúng, dòng dõi xuất sắc, lại thu đi thứ gì khác, lưu lại khuyết điểm thân
thể.
Nha hoàn ấn xuống thương tiếc, ra hiệu: “Bên trái vị
này là Phù gia đại nương tử, bên phải vị này là Phù gia nhị nương tử.”
Quý gia chỉ có một lang quân.
Bình thường không cần hạ nhân bọn họ nhiều lời, chỉ
riêng gọi Quý lang quân, người ngoài bình thường có thể đoán được thân phận của
đối phương.
Phù Nguyệt không phải người của Quý phủ, không hành lễ,
lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với mục tiêu công lược, nhất thời không được tự
nhiên, cần thời gian thích ứng.
Nàng đi theo Phù Viện ở một bên khách khí hô một câu:
“Quý lang quân hảo.”
Nha hoàn đối với lang quân nghe không thấy chuyện này
thành thói quen, giờ phút này thong dong lấy tay lặp lại lời nói của các nàng một
lần nữa.
Phù Nguyệt đọc toàn bộ quyển sách hiểu rõ nguyên nhân
và hậu quả, biết Quý Ngọc Trạch sáu tuổi bởi vì bệnh mà điếc, vì thế, Quý phủ từ
trên xuống dưới học ngôn ngữ ký hiệu, để giao tiếp.
Vì thế sắc mặt nàng không thay đổi, ngược lại Phù Viện
hơi kinh ngạc.
Quý Ngọc Trạch tầm mắt tựa như không chút để ý xẹt qua
thiếu nữ đứng ở bên phải nha hoàn thân hình đơn bạc, cuối cùng dừng ở trên mặt
Phù Viện, đột nhiên mỉm cười.
Hắn trả lời: “Hai vị nương tử hảo.”
Phù Nguyệt không biết có phải là ảo giác của mình hay
không, cảm giác Quý Ngọc Trạch cười lộ ra xa cách, cách một tầng sa mỏng, không
thấy rõ phía dưới có vật gì.
Chuyện công lược không thể gấp gáp được, nàng cũng
không thể vừa gặp mặt liền biểu hiện như sói đói hổ vồ, phải từ từ bàn bạc, tìm
biện pháp tiếp cận không đột ngột.
Phù Nguyệt rũ mắt xuống, không nhìn hắn nữa.
Quý Ngọc Trạch không nói nhiều, xoay người bước về
phía Phật đường.
Tác giả có một câu:
Điểm mấu chốt: Trên thực tế, nam chính đôi khi có thể
mơ hồ nghe thấy âm thanh, vì vậy hắn lớn lên không trở nên câm.