Sau những giây phút thất thần ấy, sự xuất hiện của nhân vật chính khiến bữa tiệc trở nên càng náo động.

Việc cô trở lại không chỉ khiến cả giới ‘thượng lưu’ đảo lộn, mà còn là ngòi nổ khiến các gia tộc thảnh thơi rung đùi suốt hai năm qua phải rục rịch.
Cô không chỉ mang danh nghĩa là người thừa kế mà còn là một con bài chưa lật của nhà Lavinstone.

Thời gian cô vắng mặt, chưa nói đến sức mạnh gì đó, ngay cả tâm trạng và khí thế của những người đứng đầu gia tộc đều bị ảnh hưởng, cho nên để rất nhiều kẻ thừa nước đục thả câu.

Nhưng giờ thì khác rồi.
Đôi bàn chân yên kiều giấu trong đôi giày cao gót màu xanh nhạt nhẹ nhàng dẫm lên thảm cỏ xanh mượt, những ngón tay tinh tế cầm ly rượu khẽ lắc trong khi nói chuyện, thi thoảng đôi môi lại nở một nụ cười, không biết là vô tình hay cô ý, nhưng cực kì lay động lòng người.
Ai cũng mang mong muốn tiến lên nói chuyện với cô, nhưng nhiều người một phần vì e ngại, một phần vì xung quanh cô đã tập trung không ít người nên không đi tới.
Những cuộc nói chuyện xã giao chủ yếu là hỏi thăm và chúc mừng cô quay lại, kèm theo đó là những câu chuyện phiếm với các tiểu thư nhà giàu.

Cũng nhờ đó mà cô tiếp nhận được thêm không ít thông tin cho bản thân.
An Nhiên nhấp một ngụm rượu, khóe mắt cong cong như thể đang cười: “Qúy cô Kallire, tôi xin phép rời đi một chút, cô cứ tự nhiên nhé.”

“Ồ, có vẻ tôi đã làm chậm trễ thời gian của tiểu thư Rose rồi, hẹn gặp lại.”
Cô tách ra khỏi đám người, trốn tránh sự ồn ã của bữa tiệc dang dở, rẽ vào mê cung nhỏ từ các bức tường bằng cây xanh.

Đi tới một góc khuất, cô mới dừng lại, tháo đôi cao gót làm chân cô sưng đỏ ra, ngồi xuống ghế đá bên cạnh.
“Anh định đi theo tôi tới khi nào?”
Ngoài âm thanh từ bữa tiệc truyền tới, không có bất kì điều gì đáp lại câu hỏi của cô.

Nhưng chỉ nửa phút sau, một thân ảnh chậm rãi xuất hiện từ ngã rẽ mà cô đã đi vào.
Người đàn ông chỉ bước ra, không lên tiếng mà lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt chất chứa đầy nhớ nhung cùng với ưu tư không thể diễn tả bằng lời.
Hắn im lặng, cô cũng chẳng mở lời trước.

Đối với cô, giữa hai người chẳng có gì để nói.

Nhưng với hắn, hắn có nhiều lời muốn nói, nhưng lại không thể mở miệng, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Cảm giác lúc này của hắn là gì? Quẫn bách, phiền muộn… đó là cảm giác tội lỗi và chột dạ đến cùng cực của một kẻ đã làm sai khi đứng trước nạn nhân của tất cả sai lầm đó.

Hắn nhớ cô, chưa một giây phút nào không nhớ…
An Nhiên ngoảnh đầu lại nhìn hắn, vô tình chạm phải ánh mắt hun hút kia, khiến bản thân suýt chút nữa bị cuốn vào cảm xúc của hắn.

Cô bối rối hạ tầm mắt né tránh, nhưng gương mặt vẫn không thay đổi biểu cảm: “Anh theo tôi làm gì?”
Nam Kinh Luân ngắm nhìn cô, không hề bỏ qua bất kì giây phút nào, đem toàn bộ hình bóng của cô thu lại vào trong lòng, cẩn thận cất giấu: “Anh… không biết…”
Phải, hắn không biết.

Hắn đi theo cô chẳng vì lí do nào cả, chẳng qua cả người hắn cứ như tuân theo một mệnh lệnh đã đặt ra, không thể tự chủ được mà theo gót cô.
Sau câu đó của hắn, bầu không khí tiếp tục trở nên ngượng ngập.

Cũng may đúng lúc ấy có người đi tới, đánh vỡ sự xấu hổ ấy.
“Annie, em đâu rồi? Annie, Annie, em… Nam Kinh Luân…?”
Người vừa mới đi tới là Camellius.

Nhìn thấy hắn ở cạnh cô, sắc mặt anh không mấy vui vẻ, nhưng cũng không nói gì, chỉ liếc hắn một cái rồi nói với cô: “Cha tìm em, mau đi cùng anh.”
“Em biết rồi.”
------------------------------
“Hắn không làm khó em chứ?”
Cô ngớ ra mất mấy giây, rồi mới nhận ra anh đang nói về Nam Kinh Luân.

Cô lắc đầu: “Không ạ.”
“Có chuyện gì cũng đừng để trong lòng.

Em chỉ cần biết cho dù lựa chọn của em là gì, anh cũng sẽ mãi ủng hộ em.”
Trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua.

Cô biết, anh từ trước tới nay vẫn luôn bao bọc bảo vệ cô, cho dù hoàn cảnh gia tộc khắc nghiệt, cho dù ở trên cương vị cạnh tranh quyền thừa kế, vẫn không làm gì gây hại cho cô.

Cùng lúc đó, ở phía sau, Nam Kinh Luân vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn theo hướng cô rời đi, nhìn đến thất thần.
-----------------------------
Bữa tiệc kéo dài tới quá nửa đêm mới kết thúc.

Mọi người đều đã rời đi hết, nhưng vẫn còn một vị khách nán lại, ân cần đi tới bên cạnh đỡ cô: "Có mệt không?"
An Nhiên nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang đỡ lấy mình, mỉm cười lịch sự đáp lại câu hỏi han của anh, đồng thời kín đáo né tránh tiếp xúc với anh: "Em không sao."
Louis nhận ra động tác nhỏ của cô, gương mặt điển trai ngây ra.
"Rose, chẳng lẽ sức hút của anh đã thụt lùi rồi à ? Sao anh cứ có cảm giác từ lúc trở về, em cứ… liên tục tránh anh?"
Bị phát hiện, nhưng cô không có vẻ gì là chột dạ hay ngại ngùng, chỉ từ tốn nói: "Louis, chúng ta đều trưởng thành rồi, anh cũng chuẩn bị được em gọi là anh rể, tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn."
Mặc dù cô đã nói thẳng nguyên nhân rất hợp tình hợp lí, nhưng có vẻ đối phương lại không cho là đúng: "Rose, mối quan hệ giữa chúng ta cần phải để ý những điều không đâu đó sao?"
"Để tránh những lời đồn không đáng có, cũng để chị Rase không phải phiền lòng, em thấy vậy là tốt nhất.

Muộn rồi, em không tiễn anh nữa, anh về cẩn thận.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play