Lan Lăng vốn đang định đuổi theo hắn, bắt buộc phải dừng lại.

Kim chủ của cô ta ở đây rồi, nếu để anh ta biết được cô ta có ý tứ với người đàn ông khác, cô ta sẽ lập tức bị đá.

Người đưa cô ta tới đây cũng không phải loại người ngu dốt, cô ta phải dùng thủ đoạn mới có thể nắm được.
“Tại vì đứng một chỗ lâu nên chân em bị tê, em đi xung quanh một lát thôi.”
Người đàn ông kia ngờ vực nhìn cô ta rồi nói: “Được rồi, đi thôi, nhân vật chính sắp xuất hiện rồi.

Nếu có thể thì thử bắt chuyện với tiểu thư Rose.”
“…Vâng.” Đứng trước những người đức cao trọng vọng thôi đã khiến cô ta thấy bản thân thật thấp kém rồi, cô ta làm sao mà bắt chuyện được với cô gái được coi là ‘công chúa’ đó kia chứ?
Từng âm thanh ‘cộp cộp’ rất nhẹ vang lên.

Tiếng vang nhỏ đó đáng lẽ ra phải chìm nghỉm giữa sự ồn ào náo nhiệt của bữa tiệc.

Thế nhưng điều trái ngược đã xảy ra, toàn bộ những người có mặt đều không hẹn mà cùng im lặng ngước nhìn lên cầu thang trên cao.
Người đầu tiên đi xuống là gia chủ Bronwil De Lavinstone.

Sau đó, mẹ của ông, người mang danh hiệu nhất phẩm phu nhân, bà Nawalt, được cháu gái Rasline De Lavinstone dìu xuống.
Theo ngay đằng sau là một cặp nam nữ có diện mạo vài phần tương đồng, cả hai đều đẹp như tượng tạc, nhất là cô gái ấy, khiến toàn thể những người phía dưới đều phải hít vào một hơi.

Cô công chúa của ‘giới thượng lưu’ đã thật sự quay lại rồi!
Lan Lăng vô cùng tò mò, rốt cuộc cô gái đó trông như thế nào? Cô ta đang đứng ở góc khuất, cô gái kia bị che khuất bởi vóc dáng cao lớn của người đàn ông, cho nên cô ta không thể nhìn được, chỉ thấy một góc váy màu xanh nhạt đang quét trên bậc cầu thang.
Cô ta không tự chủ được mà đi vòng lên phía trước.

Nhưng mà có phải cô ta nhìn nhầm rồi không? Sao gương mặt kia… lại giống với cô bạn gái mà hắn hết mực cưng chiều vậy?
Thiếu nữ đứng trên cao vô cùng xinh đẹp, cứ như được trời cao ưu ái mà nhào nặn ra một cách tỉ mỉ và hoàn mĩ nhất.

Cô mang cả dòng máu phương Đông và phương Tây, những nét đẹp đặc trưng hòa vào nhau tạo thành bức tranh đẹp hơn cả thiên sứ.
Mái tóc màu trà hôm nay được búi lên bằng phụ kiện bằng pha lê hình vòng cung, đóa hoa màu ngọc bích bao bọc lấy búi tóc phía sau đầu.

Một vài sợi tóc mai lả lơi trên trán và hai bên gương mặt, khiến cô trông càng tùy tiện và cao ngạo.
Cặp mắt xanh đẹp như sao, hàm chứa cả đại dương sâu thẳm và ánh sao trên trời.

Đuôi mắt kẻ một đường cong nhẹ nhàng nhưng quyến rũ, tùy thời có thể hút lấy hồn người đối diện.
Thân hình mảnh mai khoác lên bộ cánh màu trắng xanh với hiệu ứng loang màu bắt mắt, dưới ánh đèn neon, từng hạt pha lê đinh trên váy tỏa ra những tia sáng lấp lánh.
Chiếc váy cô mặc thiết kê theo kiểu trễ vai.

Dáng váy đuôi cá ôm sát thân trên, khoe ra đường cong yêu kiều cuốn hút.

Phía dưới xòe rộng xẻ tà, làm đôi chân ngọc như ẩn như hiện.

An Nhiên đặt một bàn tay lên tay Camellius, trên môi nở một nụ cười tiêu chuẩn.
Cô từng bước đi xuống, khiến đôi bông tai và dây chuyền nạm shafie lắc qua lắc lại theo nhịp bước chân.
Lan Lăng đứng hình nhìn hai người khoác tay nhau đi xuống, lại đưa mắt xung quanh tìm kiếm.

Qủa nhiên cách đó không xa, hắn cũng đang nhìn cô, bằng một ánh mắt đầy si mê và thần phục.
Cô ta càng cảm thấy bản thân mình bần tiện và thấp kém hơn nữa, cái cảm giác thua kém người ta làm cô ta không dám đối diện với cô gái ở trên cao kia.
Lan Lăng ngẩng đầu lên lần nữa, bất chợt bắt gặp ánh mắt phẳng lặng của thiếu nữ đang đặt trên người cô ta.

Rõ ràng đuôi mắt xinh đẹp cong cong vì nụ cười, nhưng sao trong đôi con ngươi ấy lại không hề có độ ấm.
Cái nhìn của cô không mang bất kì ý tứ gì cả.

Không phải chú ý, cũng không phải đánh giá, không phải khinh thường.

Dường như chỉ đơn giản là vô tình đặt tầm mắt lên, khiến cô ta vô thức nghĩ rằng, một hạt bụi như cô ta chẳng đáng để cô chú ý tới.
Hai con người, hai thế giới, hai đẳng cấp khác nhau, lúc trước cô ta đã nghĩ gì, mà cho rằng mình có thể quyến rũ được người đàn ông kia từ trong tay cô? Sợ là cho dù cô có đá hắn, thì cũng không đến lượt cô ta chạm tay tới.
Nhưng mà… cô ta có cảm giác so với lần trước gặp, cô có hơi khác.

Không, không phải hơi khác, mà là cứ như hoàn toàn lột xác, ngoài gương mặt ra thì biểu cảm, ánh mắt, khí thế đều hoàn toàn thay đổi.
Đúng lúc này, bên tai cô ta vang lên tiếng của đàn ông: “Thấy rồi chứ, đó mới là phong thái của một con phượng hoàng.

Những người anh đã đưa em đi gặp không tính là gì.

Cố mà làm quen lấy lòng với cô ấy, phúc của em sau này nhất định không cạn.”
----------------------------------
Nam Kinh Luân đứng lẫn trong đám đông, giữ nguyên một tư thế ngẩng đầu nhìn cô, không có bất kì động tác dư thừa nào khác.

Nhìn cô khoác tay anh đi xuống, thật lòng hắn cũng rất muốn người đang đi bên cạnh cô chính là hắn.

Nhưng hắn không có dũng khí để tiến lên, cũng biết chắc hiện tại xuất hiện nhất định sẽ làm cô khó chịu.

Một ngày vui thế này, hắn không muốn bản thân phá hỏng tâm trạng của cô.
Ngay lúc này đây, hắn đã phải rất cố gắng để kìm nén mong muốn đi tới bên cô, nói với cô rằng… ‘Bảo bối, anh nhớ em, rất nhớ… rất rất nhớ…’.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play