Cố Tam Tĩnh vẫn tập luyện bình thường, thật ra cuộc sống của vận động viên rất nhàm chán, ngày thường ngoài việc tập luyện thì cũng chỉ có tập luyện.
Mỗi nhà vô địch Thế Vận hội, thật ra ai cũng có sức nhẫn nại và năng lực tự quản lý cá nhân, nếu không họ đã không trở thành nhà vô địch được.
“Sau khi bạn giải nghệ, thật sự dự định sẽ đi học sao?” Tả Minh Diễm lấy dao cạo từ trong túi ra, hỏi Cố Tam Tĩnh.
Cố Tam Tĩnh lấy trang phục tập luyện từ trong ngăn tủ ra, còn nói: “Đúng vậy, từ tiểu học mình đã bắt đầu tiến vào đội tuyển huấn luyện, luôn cảm thấy mình như người bị mù chữ vậy.”
Tả Minh Diễm cũng không khác gì mấy, cô vừa cởi quần áo vừa nói: “Nhưng với thành tích của bạn, sau giải nghệ cũng có thể ở lại trong đội làm huấn luyện viên."
Theo quan điểm của Tả Minh Diễm, sau khi giải nghệ ở lại đội tuyển làm huấn luyện viên là tốt nhất. Những vận động viên như họ, nhìn thì rất vinh quang khi đứng trên bục nhận giải nhưng có mấy người biết họ đã chịu những cay đắng gì ở phía sau. Ví như luyện tập rất khắc khổ, như là sau khi giải nghệ cũng không có nhiều con đường chờ họ.
Cố Tam Tĩnh cũng bắt đầu cởi quần áo, cô và Tả Minh Diễm hôm nay sẽ cạo lông trên cơ thể. Vận động viên nhảy cầu phải thường xuyên cạo lông, thứ nhất là thẩm mỹ, thứ hai là vì lông trên cơ thể cũng sẽ có ảnh hưởng ở một mức nào đó đến sự phát huy của họ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT