Diệp Lăng ôm một bụng tức giận từ nhà họ Diệp đi ra, Diệp Tinh Kiếm đứng dậy đi đến phòng làm việc, thật ra ông ấy cũng không quá sốt ruột muốn có cháu nội, ông ấy rất bận, dù có cháu thì cũng không thể thường xuyên ôm được.
Những người xung quanh thường ở bên tai ông ấy nói ra nói vào rất nhiều, dù so sánh với Cố Nhị Tuệ và Trương Tử Tuấn đã có con, ông ấy cũng không có buồn khi không có cháu nội.
Cố Nhất Mẫn và Diệp Trì cũng đã có thói quen khi người khác dù cố ý hay vô tình thúc giục sinh con, mặc kệ trong lòng có thật sự không quan tâm hay không, hai người đều không đề cập đến chuyện sinh con. Hôm nay Diệp Trì nghỉ ngơi, anh ấy không có lái xe về doanh trại, mà đi vùng núi ở ngoại ô của Bắc kinh, hai người đi chơi một buổi chiều mới quay về.
Nếu Trương Tử Tuấn biết cuộc sống của hai người họ thoải mái như vậy, nhất định sẽ hối hận vì có con quá sớm. Có Trương Bàn Bàn kẹp ở giữa anh ấy và Nhị Tuệ, làm gì cũng không thuận tiện.
Cuối cùng mới ở cữ xong, anh ấy có thể thân mật với vợ nhưng khi đang vui vẻ, lúc củi khô lửa cháy, thì Trương Bàn Bàn lại khóc lớn, làm gián đoạn mọi chuyện.
Cho nên có con sớm mới tốt? hay là có con muộn mới tốt?
Cố Tam Tĩnh dành kỳ nghỉ này đi chơi khắp nơi ở Bắc Kinh, thỉnh thoảng cô ấy rảnh rỗi cô cũng sẽ nghĩ đến chuyện sau này nếu giải nghệ thì cô sẽ làm gì, nhưng nghĩ một lát cũng không có ý tưởng nào hay, nên cũng không suy nghĩ nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT