Khương Văn Diễm và Ngô Hải Trân lao vào đánh nhau, nhưng người xung quanh không ai can ngăn. Mọi người đều biết rõ, hai người này bôi dầu trên cầu thang, hai người đánh nhau loạn xạ. Ngày hôm qua Ngải Hướng San bị trượt chân nên chân bị thương, nhưng nếu không có Ngải Hướng San, thì người trượt chân hôm qua có khả năng là các cô ấy.
Cho nên, đối với việc hai người này bị loại khỏi đội, mọi người không một chút đồng cảm, ngược lại rất vui mừng. Hai người này nếu tiếp tục ở trong đội tuyển nhảy cầu, thì bọn họ cũng không có cách nào mà yên tâm tập luyện được, ai biết được một ngày nào đó các cô sẽ dùng thủ đoạn nham hiểm này để hãm hại người khác thì sao?
Khương Văn Diễm và Ngô Hải Trân phát điên cào xé đánh nhau, các cô đều đem tất cả tức giận và oán hận trong lòng xả ra trên người của đối phương, chỉ trong chốc lát mặt mũi hai người đều bầm dập thở hồng hộc.
Ngô Hải Trân tay vịn giường để đứng vững, vừa khóc vừa nói: “Đều do cô, nếu không phải cô thì sao tôi nghĩ đến chuyện hại người khác, đều là do cô hại tôi, đều là do cô hại tôi.”
Thì ra Ngô Hải Trân và Khương Văn Diễm thi vòng loại lần trước, thành tích không cao, nhưng chỉ thiếu một chút mà không được tiến vào danh sách thi đấu tại đại hội thể thao. Nếu thành tích kém quá xa thì các cô cũng không phải không cam lòng như vậy.
Dượng của Khương Văn Diễm là Thường Khánh Sinh, là một trưởng phòng ở cục thể thao, lần trước cô thất bại ở vòng loại, liền về nhà khóc. Làm cho mẹ cô khóc theo, vừa phiền vừa đau lòng, dẫn theo cô đến nhà của Thường Khánh Sinh, để Thường Khánh Sinh nghĩ lại biện pháp.
Thường Khánh Sinh là một người khôn khéo, sao có thể vì con gái của em vợ mà phạm vào sai lầm, liền cười từ chối. Mẹ của Khương Văn Diễm biết tính Thường Khánh Sinh là người thế nào, nên không nói nhiều, trực tiếp móc ra 500 đồng đặt trước mặt ông ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT