Tuy rằng Cố Tư Tình rất hưng phấn vì tương lai sẽ có một số lĩnh vực nào đó của quốc gia mình thay đổi do cô trọng sinh, nhưng cô không tính khuyên Hàn Chính Bình nhận lại Tô Văn Sơn bây giờ. Cô vẫn hy vọng chuyện này thuận theo tự nhiên. 
Cô không phải thần thánh, không có cách nào khống chế mọi việc, cũng không thể đoán trước được tương lai. Con người ai cũng có suy nghĩ với tình cảm, cô không thể vì tương lai có thể xảy ra mà đi ép người khác làm chuyện mà họ không muốn làm. 
Cho nên việc cô có thể làm chính là thuận theo tự nhiên. 
Ngày mai Cố Tam Tĩnh phải quay về nơi huấn luyện, nên hơn 6 giờ chiều Cố Kiến Quốc đã đưa cô đến địa điểm huấn luyện. Cố Tư Tình và Hàn Chính Bình cũng đi theo. 
Đến cổng của tổng cục thể thao quốc gia, mọi người xuống xe, Cố Tư Tình đem thức ăn mà Vương Nguyệt Cúc chuẩn bị cho Cố Tam Tĩnh lấy xuống, hỏi: “Có thật không muốn cho tụi em đi theo vào hả? Mấy thứ này rất nặng.”
 Cố Tam Tĩnh xua tay, “Không cần, không phải em không biết chị rất khỏe.”
Đang nói thì một chiếc xe đạp ngừng cách bọn họ không xa, sau đó một cô bé cao cao gầy gầy cười đi đến, gọi Cố Tam Tĩnh: “Tam Tĩnh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play