Đã nhiều năm Khổng Tú Uyển chưa có khóc dữ dội như vậy, phải nói là từ sau khi đưa con trai cho người khác, bà chưa từng khóc nhiều như vậy, bởi vì bà biết khóc cũng vô dụng, nước mắt chỉ làm cho chính mình yếu đuối, đau thương hơn thôi, mà lúc đó cha mẹ của bà ấy sức khỏe không tốt, cộng thêm mặc cảm tội lỗi với con trai, bà ấy không thể mềm yếu được.
Sau từng ấy năm trôi qua, bà dần dần đã quên đi mùi vị của nước mắt rồi, không nghĩ đến hôm nay lại khóc trước mặt mẹ của Tô Văn Sơn. Tuy nhiên sau khi khóc, trong lòng lại thoải mái hơn rất nhiều.
“Cuộc đời rất ngắn ngủi.” An Thụy Cẩm nhìn Khổng Tú Uyển, vẻ mặt thương tiếc, bà ấy lại nói: “Bác đương nhiên hy vọng con có thể tha thứ cho nhà bác, đồng ý ở bên Văn Sơn lần nữa. Nhưng bác càng hy vọng con có thể vui vẻ sống, nhà bác xác thật có lỗi với con rất nhiều.”
Khổng Tú Uyển lau nước mắt, lại thở dài một hơi: “Bác cũng rất giỏi thuyết phục người khác.”
“Bác thật sự muốn con trở thành con gái ruột mà yêu thương.” An Thụy Cẩm nắm lấy tay của Khổng Tú Uyển, thở dài thật mạnh, “Nếu không có chuyện lúc trước, hai chúng ta nhất định thân thiết như mẹ con ruột rồi.”
Khổng Tú Uyển rút tay ra, lau nước mắt, “Đừng lo lắng, hôm nay con phải cảm ơn khi bác nói với con những lời này. Đúng là con phải làm cho bản thân nhẹ nhõm hơn.”
“Con nghĩ như vậy là được rồi.” An Thụy Cẩm quyết định về nhà nói với Tô Văn Sơn, nhanh đi tìm Tú Uyển để cho Tú Uyển trút giận. Trước tiên phải xả được giận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play