Vương Nguyệt Cúc đã 40 tuổi, nếu con cái kết hôn sớm thì bà ấy có thể đã lên chức bà rồi. Tuổi này của bà ấy đã sớm không cần cha mẹ che chở. 
Từ nhỏ bà ấy đã biết thân thế của mình, ở thời điểm khó khăn nhất, bà đã từng nghĩ đến, nếu cha mẹ ruột có thể từ trên trời giáng xuống giúp bà ấy thì tốt biết bao nhiêu, nhưng cái gì cũng không có.
Giai đoạn khó khăn nhất đã đi qua, hiện tại bà ấy có chồng rất thương mình, con cái cũng nghe lời đứa nào cũng phấn đấu, nếu trong nhà cha mẹ ruột hòa thuận, có thể nhận lại thì cũng không tồi. Nhưng mấu chốt gia đình cha mẹ ruột này không hòa thuận, chỉ một Hạ Viện cũng đủ làm ra ngăn cách rồi. 
Thật ra đối với bà cũng không sao, nhưng mà bà không thể mang lại phiền toái cho mấy đứa nhỏ. Nếu nhận lại, nhà họ Hạ chính là nhà ngoại, Hạ Viện chính là dì ruột, có người thân như vậy không thể dứt bỏ được. Hạ Viện là người rắc rối, nhà họ Hạ thì bà ấy không rõ ràng lắm, nhưng chỉ cần có Hạ Viện còn ở, nhà họ Hạ cũng là mớ rắc rối, cho nên bà không muốn nhận lại.
Vậy nên bà mới nói đời này của bà đều mang họ Vương.
Hạ Chính Minh nghe được Vương Nguyệt Cúc nói, trong lòng rất khó chịu, tuy rằng ông ấy chưa bao giờ tiếp xúc với người em gái này, đây cũng chỉ là lần thứ hai gặp mặt, nhưng ông ấy cũng lo lắng theo cha mẹ mình mấy chục năm qua, tình cảm cũng từ từ phát triển.
Ông ấy còn khó chịu như vậy, huống chi mẹ của ông ấy. Mẹ ông ấy nếu biết đứa con gái này từ chối nhận bà ấy thì sẽ đau khổ biết bao nhiêu chứ. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play