Tâm tư Hạ Oánh nhanh nhạy cẩn thận, cô suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Cho dù lúc đầu cô cả con không biết, nhưng sau gặp con gái lớn của cô út con cũng phải có suy đoán chứ.”
“Thế nhưng cô ấy cái gì cũng không nói, vậy mà còn tiếp tục làm chuyện xấu.” Phùng Hải Lan vuốt ngực nói: “Hạ Viện này, Hạ Viện này tâm tư thật đúng là… Bà nội con bởi vì thất lạc cô út con mà mỗi ngày đều lo lắng, chẳng lẽ Hạ Viện không biết sao?”
Phùng Hải Lan cũng không biết dùng từ gì để hình dung Hạ Viện được nữa, nghĩ nghĩ bà ấy nói: “Không được, chuyện này nên nói với ba con, để cho ba con biết.”
Nói xong bà ấy muốn đi vào phòng bệnh gọi Hạ Chính Minh, nhưng bị Hạ Oánh kéo lại, “Chuyện này chúng ta có thể nghĩ ra, sao ba con không nghĩ ra được chứ? Chẳng qua ba con không nói, không muốn cho nội con đau lòng.”
Phùng Hải Lan thở dài, “Ai trong nhà cũng tử tế, sao chỉ có cô ấy là không giống?”
Hạ Oánh im lặng, biết nói cái gì giờ? Nói Hạ Viện như vậy là do cưng chiều quá sao? Nói như vậy, cũng không có ích gì.
Lúc này Hạ Chính Minh đẩy cửa ra, nhìn sắc mặt hai mẹ con đều không tốt, liền hỏi: “Sao vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play