Hạ Chính Minh vào phòng bệnh, bà Hạ đã khá hơn nhiều, đang dựa vào đầu giường nhắm mắt. Thấy ông ấy tiến vào, bà liền mở mắt ra nói: “Em con đi rồi sao?”
Hạ chính Minh lấy ghế ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nhẹ giọng nói: “Không có, còn ở bên ngoài.”
“Kỳ thật đó là lỗi của mẹ, mẹ đã chiều nó quá mức.” Bà Hạ thở dài thật sâu, “Năm đó ôm hai đứa nhỏ cho đi, nhận về chỉ có một , tim này của mẹ như đã nát rồi. Mỗi ngày đều lo lắng em gái út của con có bị người ta đánh chửi hay không, có phải đạng chịu cực khổ hay không.”
Hạ Chính Minh nắm lấy tay của bà ấy, ông ấy có thể hiểu được loại tâm tình này. Ông ấy cũng có con, nếu Hạ Oánh hoặc Hạ Dực bị thất lạc, khẳng định mỗi ngày ông ấy cũng lo lắng không ngủ được.
"Nó ở bên cạnh mẹ.” Bà Hạ lại nói: “Mẹ không tự chủ được mọi chuyện đều chiều theo nó, không nghĩ đến kết quả lại thành dạng này.”
“Nó cũng đã 40 tuổi, cũng có con cái, mẹ cũng đừng lại quản.” Hạ Chính Minh nói.
“Mặc kệ đi, không quản nữa. Nó có tay có chân, năm đó lúc nó kết hôn cũng cho không ít của hồi môn, cũng không thể không sống được.” Nói đến chuyện hồi môn của Hạ Viện, bà Hạ lại nói: “Mẹ cũng không phải bất công, năm đó cho nó bao nhiêu tiền thì cho em gái út con bấy nhiêu. Con cũng nói với vợ con đừng để ý."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play