Cố Kiến Quốc mở tranh chữ ra, trên đó là bốn chữ cứng cáp có lực, “ĐẠI TRIỂN HOÀNH ĐỒ”. (Đại Triển Hoành Đồ là lời chúc với mong muốn người đó sẽ tiếp tục mở rộng sự nghiệp, phát triển như vũ bão.)
Đồng chí Cố Kiến Quốc bây giờ có thể nói là chí khí tràn đầy, đây cũng là mục tiêu của ông ấy, muốn tiếp tục phát triển và mở rộng ra hơn nữa sao?
Cố Tư Tinh lại gần nhìn tác giả ở góc bức tranh, Từ Tử Ngọc. 
Nàng lại tấm tắc hai tiếng, bức tranh chữ này Diệp Trì cũng phải tốn không ít công phu. Vì vị Từ Tử Ngọc sau này chính là một nhà thơ, họa sĩ lớn, hiện tại trong giới thi họa ở Bắc Kinh cũng có chút danh tiếng, về sau càng thêm nổi tiếng hơn nữa.
Cố Kiến Quốc dĩ nhiên không biết đến tiếng tăm Từ Tử Ngọc, cũng không biết bức tranh này rất quý, ông ấy chỉ cảm thấy tranh chữ này viết ra tâm tình của ông ấy, cũng rất có khí thế. 
Siêu thị thì khẳng định không thích hợp treo. 
“Trở về chúng ta sắp xếp một cái phòng đọc sách, treo trong phòng đọc sách.” Cố Tư Tình nói. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play