Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc kéo Cố Tam Tĩnh đi ra bên ngoài, ba người tìm một chỗ yên tĩnh, Cố Kiến Quốc nghiêm túc nói với Cố Tam Tĩnh: “Sau này có chuyện tương tự xảy ra, nhất định phải nói với người trong nhà. Lần này mấy học sinh này con còn có thể đánh lại bọn họ một trận. Nhưng nếu lần sau gặp người không dễ thu thập thì làm sao bây giờ?
Cố Tam tĩnh cúi đầu, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, “Bọn họ lấy đồ ăn, con mới đánh bọn họ”
Không thể chuyện gì cũng đều đi méc với phụ huynh được.
Vương Nguyệt Cúc nghe nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, cũng lạnh mặt nói: “Con chỉ là một đứa con gái không thể động một chút là đánh nhau với người khác, sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Hôm nay con đánh lại bọn họ được, nhưng nếu đánh không lại thì sao ? Vết thương trên người bọn họ sẽ xảy ra trên người của con.”
Cố Tam Tĩnh thấp giọng đáp ứng: “Dạ con đã biết.”
“Còn nữa, con rải ớt bột vào mặt người khác là chủ ý từ đâu ra?" Vương Nguyệt Cúc vừa rồi đã muốn hỏi, thật ra ớt bột này rất hữu dụng, nếu không có nó thì người bị thương bây giờ chính là Tam Tĩnh.
“Con tự mình nghĩ ra.” Cố Tam Tĩnh nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT