Kế tiếp mấy ngày, Hàn Đức Nghĩa ngủ ở phòng cho khách, không quay về phòng bọn họ ở. Trong lòng Điền Tuệ Anh khó chịu, liền đi tìm Vương Nguyệt Cúc nói chuyên. Quan hệ hai nhà thân thiết, bà cũng không giấu giếm, kể hết mọi chuyện, cuối cùng nói: 
"Nói tôi lòng dạ hẹp hòi, kiến thức hạn hẹp, Nguyệt Cúc chị nói đi, mẹ ruột Chính Bình có thể chuyển mấy vạn đồng ngay lập tức, nói không chừng có tiền còn nhiều hơn chúng ta nữa. Cô ấy lại không kết hôn, sau này tài sản nhất định đều là của Chính Bình. Tôi muốn tài sản của nhà mình đều để lại cho Nhị Bàn thì có sao đâu?”
Vương Nguyệt Cúc: Đây đúng là kiến thức hạn hẹp 
Vương Nguyệt Cúc rót cho bà ấy ly nước, ngồi xuống nói: “Trước không nói có tiền hay không có tiền, chỉ nói đứa nhỏ Chính Bình, chị nuôi nhiều năm như vậy cũng không có chút tình cảm gì sao? Chị đã quên lúc trước hai vợ chồng chị kết hôn mấy năm không có con, cuộc sống có biết bao nhiêu khổ. Sau khi chị ôm Chính Bình về nuôi, cuộc sống mới tốt lên, sau lại còn sinh được Chính Dương nữa.”
Điền Tuệ Anh nhớ đến chuyện năm đó, đôi mắt có chút ướt át. Bà ấy và Vương Nguyệt Cúc gả chồng cùng năm, nhưng Vương Nguyệt Cúc trước sau sinh được hai đứa nhỏ, bà một chút động tĩnh đều không có, sau nhiều năm cũng không có mang thai. 
Mẹ chồng của bà ấy mỗi ngày mắng bà ấy là gà không đẻ trứng, ở trong thôn cũng bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, vẫn là sau khi ôm Chính Bình về nuôi, cuộc sống của bà mới tốt lên. 
Bà cũng biết hết những chuyện này, nhưng bà không thể không tính toán cho con trai ruột được!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play